Tống Tranh quay vào đậy đồ ăn lại, lấy chìa khóa lái xe đi. Trên đường đến quán, Tống Tranh nhìn cảnh vật xung quanh trái tim lại nhói đau, bây giờ đã vào thu rồi, anh nhớ lần đầu tiên anh và Lưu Lan gặp nhau cũng là vào mùa thu.
Đến quán, hai người chọn bàn ở góc khá khuất, khi cà phê được mang lên, Tống Tranh lãnh đạm hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Hình như anh đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi phải không? Bởi vì sắc mặt của anh khi thấy tôi không được tốt cho lắm.” Hoài Vĩ thật sự không nghĩ ra được bản thân đã đắc tội hay làm gì khiến cho người đàn ông trước mặt này tức giận, bất chợt anh ta nhớ đến cái hôm vô tình gặp lại Lưu Lan, anh ta nhớ ngày hôm đó cô có nói là có hẹn với chồng mình, Hoài Vĩ ngờ vực hỏi: “Cái ngày Lưu Lan có hẹn với anh, em ấy đã đến trễ sao?”
Đôi mắt Tống Tranh nhìn Hoài Vĩ càng sắc lạnh, thấy người trước mặt không trả lời Hoài Vĩ đã chắc chắn: “Ngày hôm đó Lưu Lan không có cố ý đến trễ đâu, lúc đó em ấy thấy đã gần đến giờ liền chuẩn bị đến chỗ hẹn, nhưng em ấy đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ ai đó xong thì hốt hoảng chạy đi, ngay cả làm rơi điện thoại cũng không hay biết.”
Tống Tranh sa sầm mặt mày, nghe đến đây anh cảm thấy bản thân lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng rồi, lại một lần nữa hiểu lầm vợ mình, hai bàn tay đặt trên đùi bỗng siết chặt lại, nếu lúc đó anh nghe Lưu Lan giải thích thì mọi chuyện đã khác, sẽ không đi đến bước đường này.
Bây giờ anh rất muốn biết ngày hôm đó Lưu Lan đã gặp chuyện gì mà không đến buổi hẹn. Tống Tranh đặt tiền trên bàn, gấp gáp muốn rời đi: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này, bây giờ tôi có chuyện gấp cần phải đi, tôi xin phép đi trước.”
Nhìn thấy Tống Tranh gấp gáp đi như thế, Hoài Vĩ đã hiểu có lẽ giữa Tống Tranh và Lưu Lan đã có một hiểu lầm rất lớn. Không hiểu sao trong đầu Hoài Vĩ lúc này có một suy nghĩ táo bạo dù chỉ là thoáng qua, anh ta có một chút hy vọng giữa hai người sẽ hiểu lầm nghiêm trọng đến mức phải ly hôn, như vậy anh ta sẽ có cơ hội để ở bên Lưu Lan rồi.
Vào bên trong xe, Tống Tranh tìm điện thoại muốn gọi điện cho Đinh Thất nhưng không thấy đâu, chợt nhớ ra mình không có đem theo, điện thoại đang được sạc ở biệt thự, anh tức tốc lái xe quay về.
Vừa về đến đã nhìn thấy trợ lý Đinh đang đứng trước cổng, Đinh Thất cũng đã nhìn thấy chủ tịch của mình về, cậu há miệng muốn nói chuyện thì Tống Tranh đã nói trước: “Cậu mau đi tra xem vào cái ngày tôi hẹn Lưu Lan, mẹ vợ của tôi có xảy ra chuyện gì hay không? Tra ngay lập tức!” Chỉ có thể là chuyện liên quan đến mẹ vợ của anh, nếu không Lưu Lan cũng sẽ không gấp đến như vậy.
Trợ lý Đinh ngơ ngác mất vài giây, không hiểu có chuyện gì mà chủ tịch của cậu lại gấp gáp bảo cậu điều tra như thế, cậu sợ nếu còn chậm chạp nữa thì sẽ bị mắng nên gật đầu vội đi điều tra ngay, chuyện của cựu chủ tịch cậu sẽ nói sau vậy.
Ở bệnh viện, Lưu Lan trò chuyện với mẹ mình xong thì chợt nhớ đến điện thoại mà mình đã làm rơi, cả ngày hôm qua cô không có tới quán không biết Hoài Vĩ có đến tìm cô hay không? Trương Minh Nguyệt biết Lưu Lan làm rơi điện thoại liền đưa cho bạn thân một cái điện thoại để dùng, ban đầu còn định mua tặng nhưng cô đã từ chối, không thể phung phí như thế được. Bây giờ Lưu Lan phải mau chóng nhận lại điện thoại rồi trả điện thoại này lại cho bạn thân của mình.
Lê Trọng Hưng vừa kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân xong, đang trở về phòng làm việc của mình thì vô tình nhìn thấy Lưu Lan, anh vội lấy điện thoại gọi báo cho Tống Tranh biết: “Tống Tranh! Cậu mau đến bệnh viện, tớ mới vừa nhìn thấy Lưu Lan đến thăm mẹ của cô ấy.” Chỉ cần Tống Tranh tìm được Lưu Lan thì anh cũng sẽ tìm được Trương Minh Nguyệt.
Tống Tranh vui mừng cảm ơn Lê Trọng Hưng một tiếng rồi cúp máy, chạy ra bên ngoài lên xe rồi lao nhanh đến bệnh viện.
Khi anh chạy vào phòng bệnh của Phương Ngọc Mai, ngoại trừ bà còn hôn mê nằm trên giường bệnh thì căn phòng không còn ai cả, Tống Tranh vội vàng đi tìm Lê Trọng Hưng. Bác sĩ Lê vừa mới khám cho bệnh nhân xong, thấy bạn mình chạy như bay đến thì hỏi: “Cậu gặp được vợ của cậu chưa?”
Nghe Lê Trọng Hưng hỏi thế thì Tống Tranh đã hiểu mình lại đến chậm một bước rồi, Lưu Lan đã rời đi, tâm trạng vừa mới vui như trẩy hội của anh lại tụt xuống đến cực điểm, anh cười khổ khẽ lắc đầu trả lời: “Tớ đã đến muộn rồi.”
Bác sĩ Lê thấy bạn mình buồn bã quay người rời đi như thế cũng xót thay, phải chi lúc nãy anh nhờ y tá giữ chân Lưu Lan lại là được rồi. Tại sao lúc đó anh lại không nghĩ đến chứ?
Tống Tranh bước lên xe gục đầu xuống vô lăng, suốt mấy ngày nay tâm trạng của anh giống như tàu lượn siêu tốc, lúc vui lúc buồn, hy vọng rồi lại thất vọng, người khác không biết lại tưởng anh bị bệnh tâm thần.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc reo lên, Tống Tranh ngẩng đầu cầm điện thoại lên nghe máy: “Sao rồi? Đã điều tra được chuyện ngày hôm đó rồi sao?”
“Vâng, tôi đã tra được rồi ạ.” Đinh Thất làm việc rất nhanh chóng, chỉ mất một lúc đã tra được: “Ngày hôm đó, bệnh tình mẹ của Lưu Lan tiểu thư đột nhiên có vấn đề cho nên cô ấy đã chạy đến bệnh viện và ở lại đó đến gần nửa đêm mới rời khỏi.” Sau khi điều tra xong, cậu đã giật nảy mình khi biết được sự thật, hóa ra Lưu Lan không có quên hẹn mà là vì mẹ của cô xảy ra chuyện, lần này hiểu lầm khó có thể cứu vãn được rồi, muốn hóa giải phải tìm được người trước.
Tống Tranh chết lặng, bây giờ người mà anh hận nhất chính là bản thân mình, tại sao lúc đó lại nóng nảy không nghe Lưu Lan giải thích? Mẹ vợ xảy ra chuyện anh cũng không hề hay biết.
Tống Tranh bỗng nhớ lại mấy tấm ảnh được gửi đến ngày hôm đó, anh đã cho người tra ngay khi nhận được và biết người gửi đến là Lưu Bội Linh, anh giận quá mất khôn là thật nhưng cô ta cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế. Nếu như Lưu Bội Linh đã thích chơi cái trò chụp lén rồi gửi cho người khác thì Tống Tranh cũng sẽ dùng cái chiêu này đáp lại cô ta.