Tống Tranh bị vỗ một cái giật mình xoay đầu trừng mắt với Triệu Hoàng Phú: “Sao hai cậu lại đến đây?”
“Câu này tớ phải hỏi chủ tịch Tống mới đúng chứ, một người bận đầu tắt mặt tối, không có thời gian ăn, cuồng công việc đến mức nhiều lúc ngủ lại Tống thị như cậu sao lại rảnh rỗi mà đến đây giờ này?” Triệu Hoàng Phú vẫn không biết sợ mà trêu tiếp. Đến khi nhận được cái nhìn sắc bén từ Tống Tranh, anh mới cười cười nói: “Trọng Hưng đến là vì chuyện của Minh Nguyệt, còn tớ đến là để xin vía hai người để mau có người yêu, một người đẹp trai, giàu có như tớ vậy mà cứ ế chỏng chơ, thật đáng buồn.”
Tống Tranh cùng Lê Trọng Hưng khinh bỉ nhìn Triệu Hoàng Phú rồi đi vào bên trong quán ngồi chung bàn với hai người các cô. Vừa đặt mông ngồi xuống Tống Tranh đã ngay lập tức khen vợ: “Tôi không ngờ là cô lại biết đàn còn hát hay như vậy nữa.”
Triệu Hoàng Phú trả lại ánh mắt khinh bỉ cho Tống Tranh, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Lưu Lan chỉ cười nhẹ với bạn mình, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, khó gần. Anh hơi nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Tranh! Cậu cùng Lưu Lan vẫn chưa ổn sao?”
Tống Tranh đã quen với sự lạnh lùng của vợ, anh khẽ gật đầu. Triệu Hoàng Phú lại tiếp tục hỏi: “Cậu đã tỏ tình chưa?” Thấy vẻ mặt ngu ngơ của thằng bạn liền hiểu, anh mím môi cạn ngôn, đánh một cái thật mạnh vào vai Tống Tranh nghiến răng nói: “Cậu bị lạnh nhạt như thế là đúng lắm, lúc trước người ta thể hiện tình yêu đối với cậu thì cậu lạnh nhạt, bây giờ cậu cứ làm ra hành động quan tâm mà không nói thì người ta làm sao dám chắc chắn cái gì, hành động phải đi kèm với lời nói mới được.”
“Hai người xì xầm to nhỏ cái gì vậy?” Trương Minh Nguyệt nhướng mày hỏi hai người các anh, từ lúc ngồi xuống tới giờ cứ to nhỏ mãi.
“Không gì.” Triệu Hoàng Phú cười cười đáp sau đó cho Tống Tranh một ánh mắt khẳng định chắc chắn những gì mình nói là đúng, phải tin một kẻ độc thân sáng suốt như anh.
Tống Tranh tạm tin tưởng vào kẻ độc thân lâu nhất nhóm. Anh ngồi một lúc liền đánh lẻ kéo Lưu Lan đi ăn, Lê Trọng Hưng cũng kéo Trương Minh Nguyệt đi ngay sau đó, Triệu Hoàng Phú ngơ ngác nhìn hai cặp đôi lần lượt lướt qua mặt mình, thế còn anh thì sao? Sao tự nhiên anh lại thành kẻ bị bỏ rơi rồi?
- -------------------------------------------------
Buổi chiều, trước khi tan làm Tống Tranh đã gọi Đinh Thất lại hỏi: “Lúc trước cậu tỏ tình với bạn gái của mình như thế nào?”
Đinh Thất hóa đá, há miệng không biết phải trả lời như thế nào, cậu nhìn chủ tịch của mình với cặp mắt uất hận: “Thưa chủ tịch, tôi chưa có bạn gái.”
“Ồ, cậu độc thân đó giờ luôn à? Không hề có bạn gái luôn?” Tống Tranh gật gù hỏi, xem ra anh phải tự lên mạng tìm hiểu rồi, xung quanh anh không có ai ổn để hỏi cả.
“Vâng.” Trợ lý Đinh mím môi trả lời, cậu cảm thấy Tống Tranh nhất định là đang xát muối vào vết thương lòng của cậu, phải, nhất định là cố ý.
Tống Tranh vỗ vai cổ vũ trợ lý của mình: “Thế thì cậu phải cố gắng hơn nữa, mau chóng tìm bạn gái để biết mùi vị tình yêu là như thế nào đi.”
Ác độc! Chủ tịch của tập đoàn Tống thị thật ác độc, Đinh Thất cảm thấy cẩu độc thân như cậu đang bị ngược đãi, ăn cơm chó thì thôi đi còn phải chịu nỗi đau xát muối vào vết thương như thế thì chịu gì nổi.
Tống Tranh lái xe đến quán, bước vào liền thấy vệ sĩ đứng xung quanh Lưu Lan, gương mặt ai nấy đều đáng sợ như muốn cảnh báo không ai được tiến lại gần cô vậy. Anh cau mày tiến đến hỏi chuyện: “Có chuyện gì mà tất cả vệ sĩ lại đứng xung quanh như thế?”
Trương Minh Nguyệt đặt điện thoại lên bàn, thở dài mở miệng trả lời thay Lưu Lan: “Có người quay lại lúc Lan Lan đàn với hát sau đó đăng lên mạng, bây giờ cậu ấy nổi tiếng rồi, nãy giờ có rất nhiều người của công ty giải trí đến mời cậu ấy, có người thì gọi cho tôi bảo tôi nói giúp, Lan Lan bị mấy người đó làm cho phiền chết rồi, vệ sĩ đứng xung quanh để không cho ai lại gần làm phiền cậu ấy và tôi nữa.” Ngay cả công ty của cô cũng bảo cô lôi kéo Lưu Lan về.
Bây giờ cho dù có xóa đoạn clip đó thì cũng vô dụng, nó đã được lan truyền rộng rãi xóa cái này thì còn cái khác. Tống Tranh vốn định muốn đưa Lưu Lan đi chơi nhưng có lẽ phải đợi dịp khác rồi, anh nhìn cô dịu dàng nói: “Chúng ta quay về thôi.” Chuyện này phải để nó tự lắng xuống thôi.
Lưu Lan cùng Tống Tranh về với tâm trạng khá tệ, biết thế cô đã không lên hát, bây giờ thì hay rồi cô sắp bị mấy người đó phiền chết, cô đã đăng lên trang cá nhân nhấn mạnh là sẽ không gia nhập giới giải trí nữa thế mà một số công ty vẫn ngoan cố liên lạc.
Tống Tranh về tới biệt thự thì ăn uống rồi tắm rửa thay đồ rất nhanh, Lưu Lan chưa ăn xong thì anh đã ăn xong rồi tắm rửa sạch sẽ luôn rồi. Trước giờ cho dù là có cuồng công việc cách mấy cũng không đến mức vội vội vàng vàng như thế, việc gì mà có thể khiến cho Tống Tranh phải gấp như vậy chứ?
Tống Tranh không dám lên máy tính tìm cách tỏ tình, anh phải xem trên điện thoại, chăm chú xem đến mức suýt nữa đã bị Lưu Lan phát hiện. Ngồi tìm hiểu cả một buổi, Tống Tranh biết phải chuẩn bị tỏ tình như thế nào rồi, anh bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị mọi thứ, nhất định phải hoàn hảo không được sai sót bước nào cả. Ngày mai Tống Tranh phải dành ra một ngày để đi chọn địa điểm, đặt hoa và những thứ khác.
Trên mạng cũng có để không cần phải chuẩn bị mọi thứ như thế, chỉ cần chân thành là được, đối với người khác như vậy là đủ nhưng đối với Tống Tranh chỉ lời nói thôi thì không đủ chân thành, anh phải cho Lưu Lan thấy được tâm tư tình cảm của mình, cho cô biết anh xứng đáng là một người để cô có thể dựa dẫm, anh đã thay đổi, vì cô mà thay đổi.