Lão đạo sĩ này dường như có thể đoán trước được tương lai, nói sau khi xuống núi sẽ có nơi dừng chân nghỉ ngơi, quả thật bên đường thật sự có một khách điếm.
Trước mắt đang ở trên quan đạo, có rất nhiều xe ngựa đi từ nam chí bắc, xa xa cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy thôn trang, đi thẳng dọc theo quan đạo, không tới nửa canh giờ, liền có thể đến thị trấn Phụ Chúc của Thanh Giang phủ.
Sắc trời đã tối, chung quanh quán trọ treo không dưới năm sáu cái đèn lồng, khiến cho phạm vi trong vòng mấy trượng đều sang rực như ban ngày, đủ thấy được bối cảnh nơi này hùng hậu cỡ nào.
"Quán trọ Ngọa Long!"
Khi đến gần cửa, Vương Yến liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy trên lá cờ bên cạnh rõ ràng viết bốn chữ lớn này.
Chỉ vì nơi này gọi là sườn núi Ngọa Long, bởi vậy tên khách điếm cũng được xuất phát từ nguyên do này.
Toàn bộ nhà trọ rất lớn, tường đỏ ngói xanh, mái cong đấu củng (1), nhìn qua không hề kém cạnh bất kỳ tửu lâu nào trong huyện thành.
(1) một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Bên trái quán trọ, một cây bách lớn mọc gần tường, thân cành vươn dài ngoằn ngoèo, cành lá xum xuê đung đưa trong gió, mùa hè có thể hóng mát, mùa đông tránh lạnh, hơn nữa trên cây cũng treo hai cái đèn lồng.
"Cái tên rất có quan niệm nghệ thuật nha!".
Vương Yến nghĩ như vậy, hiển nhiên sư phụ đã đi vào rồi, hắn cũng không chần chừ nữa, cất bước liền đi vào bên trong nhà trọ.
Nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy bài trí bên trong gọn gàng, trang nhã, bốn góc tường thắp đèn dầu, bên tường đặt chậu cây, hoa đẹp lá xanh, vô cùng tươi tốt, vừa nhìn sơ qua chính là được chăm bón rất tốt.
Bàn ghế trong đại sảnh cũng sắp xếp một cách ngăn nắp.
Có mấy bàn đã ngồi đầy khách nhân, nhìn giống như thương nhân đi ngang qua nơi này, giờ phút này đang nâng ly cạn chén, trông rất náo nhiệt.
"Vô Lượng Thọ phúc!"
Lão đạo sĩ trước tiên mở miệng, niệm một câu.
"Ơ! Nhị vị đạo trưởng hữu lễ, là muốn ở trọ à! Bổn điếm còn có phòng hảo hạng không biết nhị vị đạo trưởng có cần cân nhắc hay không "
Một người đi tới quầy cao, một phụ nhân áo đỏ đánh phấn dày cộm, đang gảy bàn tính, nghe vậy vội vàng ngẩng đầu lên tươi cười chào hỏi, vừa giới thiệu đề cử gian phòng.
"Chủ tiệm không cần phiền toái, tùy tiện hai gian phòng khách là được!"
Lão đạo ngược lại là đơn giản rõ ràng, gọn gàng dứt khoát trả lời.
"Được rồi! Miêu Đầu, mang nhị vị đạo trưởng đi đến phòng cho khách trong viện."
Phụ nhân hô một tiếng với tiểu nhị đang chào hỏi khách nhân ở bên trong, ngay lập tức một người làm trẻ tuổi bước tới tươi cười chào đón.
"Nhị vị đạo trưởng xin mời, có muốn ăn chút gì hay không?"
Người làm này dẫn đường ở phía trước, khom người khách khách khí khí hỏi thăm.
"Đến ít đồ ăn chay, cộng thêm hai bình trà là được!"
"Đi! Kính xin nhị vị đạo trưởng chờ một lát, chỉ một lát thôi tiểu nhân sẽ đưa nhị vị vào trong phòng."
Từ đầu đến cuối, Vương Yến cũng không có nói câu nào, dù sao có sư phụ ở đây, sư phụ không hỏi, thì cũng không tới phiên hắn đến lắm miệng.
Đây là quy củ, cũng là cấp bậc lễ nghĩa.
Người làm kia dẫn hai người đi vào trong viện, dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh, vòng qua hòn non bộ, đi thẳng vào phòng dành cho khách.
Vương Yến rơi ở phía sau, chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên từ bên trái lăn tới một trái bí đao lớn, thiếu chút nữa liền đụng vào chân hắn.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Đạo trưởng đừng trách ạ."
Một tên sai vặt nhanh chóng chạy đến, nâng trái bí đao trên mặt đất lên, cúi đầu khom lưng nhận lỗi rồi bước nhanh trở về.
Vương Yến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cạnh góc tường phía bên trái viện, đặt không dưới mấy chục trái bí đao, mấy tên sai vặt đang chuyển từng trái từng trái vào phòng bếp.
Vương Yến không để ý quá nhiều, đi theo sát sư phụ.
Mà ngay khi bọn họ vừa mới đi, cửa hông phía sau hòn non bộ trong nội viện bị người đẩy ra, mấy tên tráng hán khập khễnh đi vào.
Lúc Vương Yến vừa mới dừng chân, diện mạo bóng lưng vừa lúc bị tráng hán đi đầu đi vào nhìn thấy, lập tức mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau khi trốn vào trong non bộ, mãi đến khi thấy bọn họ rời khỏi, lúc này mới dám hiện thân đi ra.
"Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!"
Tráng hán này mặt mũi trông vô cùng dữ tợn, khuôn mặt đầy sát khí, thân hình to béo, thoạt nhìn giống như môn thần (tranh hộ pháp dán trên cánh cửa).
"Nhị gia, điểu đạo nhân đến nhà trọ chúng ta ở kìa, thù này cũng không thể không báo a! Ta lập tức tập kết huynh đệ, đuổi tới bằm hắn ra."
Một gã mặt rỗ bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng vậy! Nhị gia, chúng ta có lòng tốt không có thương tổn đến tính mạng của hắn, ngược lại còn bị một trận quyền cước của hắn, khẩu khí này các huynh đệ nuốt không trôi!"
Lại một người đi theo phụ họa nói.
Đúng lúc này, người làm dẫn đường lúc trước theo đường cũ trở về.
Tráng hán được xưng Nhị gia tiến lên, ngăn cản đường đi của hắn.
"Ơ! Nhị gia đã trở về!"
Thấy người này, người làm không chỉ có không sợ, mà còn rất là cung kính.
Như có tật giật mình, hai mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, lập tức lôi kéo mấy người ẩn vào phía sau hòn non bộ.
"Nhị gia sao có thể lộ diện công khai như thế? Mấy ngày nay tin tức căng thẳng, nếu là bị người tinh mắt nhìn thấy, nhất định sẽ tránh không được lại có một trận phiền toái."
Tiểu nhị này nhắc nhở một phen, sau đó thấy vết thương trên người bọn họ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Vị Trương nhị gia này xưa nay thân thủ bất phàm, hơn nữa làm người lòng dạ độc ác, làm không ít chuyện giết người cướp của, sao hôm nay xem ra, lại giống như là thuyền lật trong mương, bị thua thiệt nhiều à nha.
"Miêu Đầu, Nhị gia hỏi ngươi, hai vị đạo sĩ vừa đi qua chỗ này ở phòng nào?"
Không để ý đến hắn, Trương Nhị Gia trực tiếp mở lời hỏi.
"Lão nhân ở phòng chữ ất, trẻ tuổi thì ở cửa đối diện, đinh phòng."
Đối với chuyện này tiểu nhị cũng không có giấu giếm, thành thật trả lời.
"Được rồi! Bọn họ có gọi món gì để ăn chưa?"
Tráng hán lại lần nữa đặt câu hỏi.
"Một ít đồ ăn chay, hai bình trà! Nhị gia để ý hai tên đạo sĩ nghèo kiết hủ lậu này như thế, chẳng lẽ là kết thù chuốc oán?"
Trong tình huống này, trong lòng điếm tiểu nhị cũng đoán được vài phần.
"Thù này lớn lắm, Miêu Đầu, ngươi xem vết thương trên người các huynh đệ một chút đi, tất cả đều là tặc đạo nhân ban tặng, nếu như không giết, khó có thể tiêu trừ được mối hận trong lòng các huynh đệ."
Mặt rỗ một hồi tức giận bất bình, nói như vậy.
"Thì ra là thế! Bất quá. . . Đại tỷ hôm nay đang theo dõi mấy đầu dê béo, chỉ đợi Nhị gia trở về trêu đùa thôi đó! nếu Nhị gia làm lỡ chuyện của đại tỷ, sợ là đại tỷ sẽ không vui đâu!"
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân sự việc, Miêu Đầu cũng có chút khó khăn, thậm chí trực tiếp nói rõ ra, ám hiệu cho hắn hiểu.
"Yên tâm, chuyện của lão đại tuyệt sẽ không sai, nhưng kẻ thù của đám huynh đệ chúng ta cũng không thể không báo, Miêu Đầu, chút nữa ngươi lấy thuốc mê này pha vào trong trà cho ta, nhất là tên đạo sĩ trẻ tuổi, pha nhiều hơn chút, đợi hai điểu đạo nhân này say ngất, chúng ta lại xông vào, một đao kết liễu bọn họ, nhất định gọn gàng! "
Trương Nhị Gia nở nụ cười âm tàn, sau khi nói xong, mấy người chung quanh không khỏi nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Đạo nhân trẻ tuổi quyền pháp bình thường, nhưng lực vô cùng lớn, mấy người bọn họ căn bản ngăn cản không nổi.
Về phần lão đạo, cũng không ra tay, cũng không biết là biết võ hay không.
Nhưng có một châm ngôn rất hay, dù cho ngươi anh hùng cái thế, cũng khó khánh khỏi một chén thuốc mê của tiểu nhân gian nịnh!
Tuy nói đánh bọn họ chính là đạo sĩ trẻ tuổi , nhưng hai người này nếu là thầy trò, bởi vì cái gọi là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giết nhỏ, chẳng lẽ già còn có thể lưu sao?
Ở chung lâu như vậy, Miêu Đầu biết rõ bản tính của mấy vị gia này, đều là hạng người có thù tất báo, chuyện tiến triển đến trình độ này, xem ra bọn họ là khó thoát khỏi cái chết, mà mình cũng chỉ có thể nghe theo.
"Được rồi! Nhị gia đợi tin tức ta, ta đi lo liệu ngay đây."
Nói xong, Miêu Đầu vòng qua hòn non bộ, bước nhanh rời đi.