Trong bức thư mấy trăm chữ kể lại tất cả tình huống trong nhà sau khi hắn rời đi, Vương Yến càng xem, mày nhíu lại càng sâu.
Sau khi hắn rời nhà, thê tử một mình gánh vác gia đình, mặc dù nói có mấy vị huynh đệ tỷ muội thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, trên vấn đề sinh hoạt không có vấn đề gì, nhưng một vài người nhiều chuyện, vẫn thường xuyên chỉ trỏ với nàng.
Nói nàng không tuân thủ nữ tắc, trượng phu của mình chạy theo người khác, không cần nàng nữa vân vân, nói rất nhiều chuyện linh tinh, tóm lại là vô cùng khó nghe.
Vốn nàng cũng muốn tới đây tìm Vương Yến, nhưng nàng chỉ là một người phụ nữ của gia đình, từ trước đến nay chưa từng xa nhà, chưa nói đến việc lặn lội đường xa có thể chịu nổi hay không, đã vậy còn không biết đường đi, vì vậy mà ngay cả thành đô nàng cũng ra không được.
Ba năm qua, nàng đã viết không biết bao nhiêu lá thư, nhưng tất cả đều là đá chìm đáy biển, ngoại trừ mùa xuân hai năm trước nhận được một phong thơ của hắn, thì từ đó đến nay không hề nhận được hồi âm.
Thời đại này giao thông không tiện, thư từ qua lại đường xá xa xôi, bởi vì các loại nguyên nhân trên đường, rơi mất hư hại thật ra rất bình thường.
Cũng may Lục tỷ thấy nàng đáng thương, vào lúc đó cũng đã đón nàng đến nhà mình ở, hơn nữa còn từng sai người tới tìm, nhưng đều không có chút tin tức.
Các huynh đệ tỷ muội của hắn đều có công việc của mình, tuy rằng ngoài miệng thỉnh thoảng quan tâm, nhưng không có chút hành động nào, trên thực tế cũng không dựa vào được.
Mặt khác, một năm trước Tứ ca chết bệnh quy thiên, nhi tử độc nhất của đại ca còn đánh nhau với người ta, bất hạnh cũng bị đánh chết.
Từ đó về sau, đại ca cả ngày sầu não uất ức, thường xuyên mượn rượu tiêu sầu, các huynh đệ ca tẩu còn lại vì kế thừa gia sản, bởi vì vấn đề lựa chọn người thừa kế mà huyên náo ầm ĩ không thôi.
Còn nàng, hiện tại ở trong nhà Lục tỷ, vẫn mạnh khỏe, chỉ hy vọng nếu như hắn có thể đọc được thư này thì xin mau về nhà xem một chút.
Một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, dù là vì mình, hay là vì cái nhà này, ở bên ngoài dạo chơi cũng đã ba năm rồi, hắn cũng nên trở về nhà thôi!
Thời gian ở chỗ lạc khoản là mười tám tháng hai, hôm nay là mùng năm tháng ba, thời gian trước sau nửa tháng, phong thư này mới đưa đến tay hắn, bởi vậy có thể thấy được, việc truyền tin ở thời đại này là lạc hậu đến mức nào.
Nhớ rõ nguyên chủ lúc trước từ trong nhà đến Lao Sơn, cũng mất hơn hai mươi ngày mới đến nơi.
Hai địa phương cách xa nhau ước chừng hơn ngàn dặm, phần lớn lộ trình tiểu tử này có thể đi nhờ xe ngựa của người khác, năng lực quả thật cũng không nhỏ.
Vốn tưởng rằng đến đây có thể học được tiên thuật, ai ngờ tiên thuật không có học thành, ngược lại là ngày đêm đốn củi, bị xem như nô dịch đối xử, vậy làm sao có thể chịu đựng được?
Xem xong thư nhà, Vương Yến không khỏi bất lực thở dài.
Về phần ký ức ở trong ngôi nhà kia, hắn lấy được rất ít từ trên người nguyên chủ, rất mông lung, trí nhớ đặc biệt mơ hồ, cũng không biết là nguyên nhân của nguyên chủ, hay là vì nguyên nhân mình xuyên qua.
Lúc đầu Vương Thất chỉ là một thư sinh hoàn khố, cả ngày mặc kệ chính sự, chơi bời lêu lổng, muốn cầu tiên học đạo cũng không có nghị lực kia.
Hôm nay mình tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm thân thể người ta, linh hồn túi da hợp hai làm một, mình mượn nhờ thân thể của hắn ta mà sống, hắn ta cũng mượn linh hồn của mình mà sống, xác thực mà nói sớm đã là tuy hai mà một.
Như vậy chuyện nhà của hắn ta, tự nhiên cũng thành chuyện nhà của mình, gia quyến của hắn ta, về tình về lý, mình đều không thể không để ý.
"Ôi! Mấy năm nay, cũng đã làm khổ nàng!"
Vương Yến khó có thể tưởng tượng nổi, một nữ tử sống ở thời cổ đại, bị trượng phu của mình vứt bỏ, một mình gánh vác gia đình không nói, còn bị đối xử lạnh nhạt và chửi bới bởi của người thế tục, thật là gian nan khổ cực bực nào!
Hiện tại mình đã bước vào con đường tu hành, cũng coi như có chút thành tựu, nếu như đã biết chuyện trong nhà, nếu như không giải quyết tốt, trong lòng của hắn khó có thể bình an.
Ngoài ra, nó còn có thể ảnh hưởng rất nhiều đến việc tu hành sau này của hắn, chẳng bằng nhân cơ hội này xin sư phụ nghỉ phép, hồi hương thăm người thân, thuận tiện còn có thể du lịch nhân gian một phen.
Quyết định xong, Vương Yến cất kỹ bức thư, không chút do dự, lập tức trực tiếp đi xin phép sư phụ.
Sau khi nghe hắn giải thích nguyên nhân, lão đạo tất nhiên là cho phép.
Môn phái này của bọn họ là một nhánh của Thanh Vi đạo, không có nhiều giáo điều nghiêm khắc như vậy, lấy vợ sinh con, cũng có thể uống rượu ăn thịt.
Thậm chí ngươi không cần ở đạo quán, ở trong nhà tu luyện đều được.
Về quê thăm người thân là chuyện bình thường, cũng không thể tu hành mà lục thân không nhận, còn nhớ đệ tử của ông, trước kia còn có người mang theo cả nhà già trẻ cùng đến đây tu hành, đều đã nhìn quen lắm rồi, tập mãi cũng thành thói quen.
Chỉ cần không vi phạm giáo lí, không trái với pháp quy môn phái, không đi làm chuyện thương thiên hại lý, việc nhà của các đệ tử, lão đạo cũng chẳng muốn đi quản.
Được sự cho phép của sư phụ, hôm đó Vương Yến quay về thu dọn hành lý, đồng thời cáo biệt với mấy vị sư huynh, chờ xuất phát.
Ở trong quan chờ đợi một ngày, buổi sáng ngày thứ ba, Vương Yến mặc trường sam màu xám của đạo môn, đầu chải bùi tóc đạo sĩ, eo đeo hồ lô, lưng đeo thất tinh bảo kiếm cùng một bao quần áo vải màu xám, Tai Dài đi theo bên cạnh, dọc theo đường trực tiếp xuống núi.
Nhà của hắn ở Vân Châu huyện Truy Xuyên, Lao Sơn thì nằm ở Thanh Giang phủ, một ở phía đông, một ở phía tây, ở giữa không biết cách nhau bao nhiêu thị trấn địa phương, lộ trình cách xa nhau, tổng cộng có hơn nghìn dặm.
Tám trăm dặm khẩn cấp mà nói, ít nhất cũng phải hai ngày.
Chẳng qua hiện tại hắn có pháp thuật thần thông bên người, tuy rằng không biết loại Phi Hành Thuật như Đằng Vân Giá Vụ, nhưng một đôi chân này của hắn, cũng ngang bằng một con ngựa tốt!
Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày dễ dàng đi hơn trăm dặm, tối đa mười ngày mà có thể chạy về quê nhà.
Bây giờ là mùa xuân tháng ba, xuân ý hết thời.
Đồng ruộng dân chúng ngày mùa, trong thành phi thường náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ thi thoảng có tiếng trẻ con nô đùa, núi rừng trùng điệp, hoa bướm bay lượn, bầy ong hút mật, nhân gian một mảnh tường hòa, chim hót hoa nở.
Vương Yến mặc dù chưa luyện được bùa chú, nhưng thân có sư môn độ văn, hơn nữa lúc trước hắn có công danh tú tài bên người, trên đường đi không bị cản trở, có thể đi đâu cũng được.
Sau khi đi liên tục năm ngày như thế, sở kiến sở văn (chứng kiến hết thảy), những nơi đi qua, trên cơ bản đều yên ổn bình thường, bách tính an cư lạc nghiệp, một mảnh phồn thịnh.
Đôi khi có chuyện bất bình, nhưng cũng không tới phiên hắn đến quản, người bị hại một tờ đơn kiện bẩm báo quan phủ, Quan Lão Gia trực tiếp dạy hắn làm người.
Chỉ là, đây là những gì hắn nhìn thấy mặt bên ngoài, những chỗ hắn không nhìn thấy được, cũng không biết là cảnh tượng thê thảm đến chừng nào.
...
Núi rừng xanh tươi hoang tàn vắng vẻ, sắc trời cũng dần tối.
Đoạn đường núi này quả thực có hơi dài, đi gần hai canh giờ, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu tòa núi cao, băng qua bao nhiêu sơn cốc, vốn tưởng rằng trước lúc trời tối có thể đi đến trạm dịch, tiếc rằng người tính không bằng trời tính.
Giữa trưa hắn đã hỏi thăm người ta, đã tới biên giới huyện Quán Giang, hướng đi Vân Châu không sai, mà cũng chỉ có một con đường này, đều là đường núi, người bình thường phải đi hơn nửa ngày.
Mặc dù có thể đi bằng con đường khác, chỉ có điều phải vòng qua những châu phủ khác, khi không phải đi nhiều thêm mấy trăm dặm lộ trình.
Sau khi vượt qua đoạn đường núi này, sẽ đến được thị trấn kế tiếp.
Vương Yến lúc ấy nhìn sắc trời còn sớm, mới không ở lại trong trấn, ai có thể ngờ tới đoạn đường núi này lại dài như thế, đi không ngừng nghỉ mà vẫn không chưa đi hết đoạn đường này.
Rừng sâu núi thẳm, đại thụ che trời, cộng thêm mặt trời lặn đang ngả về phía tây, lúc này trông thật u ám, thậm chí ngay cả đường nhỏ đều có chút khó có thể phân biệt rõ.
Cũng may Vương Yến hôm nay thân là người tu đạo, học được một thân bản lãnh, đặc biệt đã từng đối đầu trực tiếp với yêu ma, lòng dũng cảm cũng tăng lên, cũng không có vô cùng sợ hãi.
Nếu như thật sự không được, hắn định ngủ ngoài trời một đêm thôi.
"Đông. . . Đông. . . Đông. . ."
Một tiếng chuông nặng nề vang lên, Vương Yến lập tức tỉnh táo tinh thần.
Men theo tiếng chuông bước nhanh đến, đẩy bụi cỏ dại cao quanh mình sang một bên, chỉ một lát sau, một ngôi miếu cổ hiện ra trước mắt hắn.
"Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có một nơi để tá túc rồi."
Vương Yến mừng rỡ trong lòng, ba bước thành hai bước đi tới.
Vừa đến gần ngôi chùa, ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ to mạ vàng trên tấm biển trên đỉnh cổng màu đỏ thẫm khiến hắn sững người tại chỗ.
Lan Nhược Tự!