Trải qua hai ngày ở chung ngắn ngủi này, Khâu viện trưởng chỉ biết là Vương Yến võ nghệ không tệ, nhân phẩm không tệ, dù sao có vị sư phụ cao nhân đắc đạo như vậy, đồ đệ tự nhiên cũng sẽ không tệ lắm.
Nhưng ông thật không ngờ, vậy mà ở phương diện văn chương Vương Yến cũng có đọc qua, thậm chí còn chọc phải vị Giang Nam Hạ đại tài tử này, chính miệng tuyên bố muốn đề nghị khiêu chiến với hắn.
"Đạo trưởng là khách quý đến tham gia đại hội sĩ tử, sĩ tử giao lưu tỷ thí, người xuất gia sao có thể tham dự được?"
Vị bình luận sư họ Lý lạnh lùng nói ra một câu nói như vậy với hai người Vương Yến, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, chính là vì ngăn cản bọn họ quyết đấu.
"Vị bình luận sư họ Lý nói có lý, tiểu đạo đi chuyến này, chỉ vì tham quan học tập phong thái của các vị sĩ tử, vả lại tiểu đạo tài sơ học thiển, thật sự không dám nhận lời khiêu chiến của Hạ đại tài tử, thất lễ thất lễ!"
Vương Yến cũng không muốn lại gây phiền toái, bởi vậy liên tục từ chối.
"Ừm! Đã như vậy, Hạ công tử, theo lão phu thấy cũng không nên ép buộc!"
Khâu viện trưởng không rõ ràng lắm tài học của Vương Yến như thế nào? Cũng không biết giữa bọn họ có quan hệ gì, nhưng nói cho cùng, Hạ Hoài Lương dù gì cũng là tài tử một phương, hắn ta tự hạ thân phận khiêu chiến với một đạo sĩ, sợ là dụng tâm kín đáo.
Vì để tránh cho ông bạn cũ không vui, cũng tránh không cho đệ tử của ông ấy khó chịu trước mặt mọi người, cho nên Khâu viện trưởng mở miệng giảng hoà.
"Khâu viện trưởng! Tại hạ không phải người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng hôm nay nếu không thể không phân cao thấp với hắn, tại hạ từ nay về sau, sẽ không còn thể diện làm thơ, kính xin Khâu viện trưởng cùng chư vị thành toàn!"
Chuyện phát sinh đến mức này, Hạ Hoài Lương cũng là vẻ mặt kích động, vô cùng kiên định với ý nghĩ của mình.
"Lớn mật! Hạ Hoài Lương, con uy phong thật thật đấy! Đạo trưởng đã nói không muốn tỷ thí với con, Khâu viện trưởng cũng chính miệng lên tiếng, con không để sư phụ ta vào mắt thì cũng thôi đi, chẳng lẽ mặt mũi Khâu viện trưởng con cũng không cho sao?"
Vị bình luận sư họ Lý hổn hển, mặt đỏ tới mang tai, vỗ bàn trách mắng.
Các sĩ tử còn lại đều nghị luận, cũng không biết trong hồ lô bọn họ đến cùng muốn làm cái gì?
Hạ Hoài Lương giờ phút này bị buộc bất đắc dĩ, không khỏi lạnh lùng cười hai tiếng.
"Ngã gia tẩy nghiễn trì biên thụ,
Đoá đoá hoa khai đạm mặc ngân.
Bất yếu nhân khoa nhan sắc hảo,
Chỉ lưu thanh khí mãn càn khôn.!"
Hắn mỗi chữ mỗi câu, đọc lên bài thơ này.
"Bài thơ này, tin tưởng không ít sĩ tử đang ngồi ở đây đều đã từng nghe qua! Bài thơ này do một vị đạo nhân viết ra, mọi người cho rằng, vị đạo nhân kia sẽ là ai chứ?"
Những người ngồi ở đây đều xôn xao.
Những người đến đây giao lưu thi đấu, có sĩ tử của bốn thư viện lớn, cũng có văn nhân lang bạt thiên hạ, đồng thời cũng có đệ tử của thư viện địa phương khác.
Bài thơ này mới xuất hiện hai ngày, có lẽ người biết vẫn còn chưa nhiều, thế nhưng người đọc sách ở thư viện nơi đó đều đã nghe nói qua.
"Ta hiểu rồi, hắn chính là người đã làm bài thơ này."
Trong số họ có một người phản ứng nhanh chóng chỉ vào Vương Yến, lên tiếng kinh hô.
"Đúng vậy! Bài thơ này đồng môn của ta đã nói qua với ta! Ta sao lại không nghĩ tới nhỉ? Thật là. . ."
Có người giống như trong giấc mơ bừng tỉnh, đột nhiên dùng tay vỗ đầu một cái.
"Ta nói tại sao Hạ đại tài tử lại quấn chặt muốn khiêu chiến với hắn, thì ra là có nguyên nhân nha!"
Bởi như vậy, mọi người đều là bừng tỉnh đại ngộ.
Không chỉ có như thế, cho dù là người vừa mới nghe nói bài thơ này, khi ngẫm nghĩ kỹ lại, đều cảm nhận được ý cảnh mười phần, quả là một bài thơ hay.
Trong lòng Khâu viện trưởng nao nao, sau khi trở về chỗ ngồi thì dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn về phía Vương Yến.
Tin tức truyền đi rất nhanh, bài thơ này ông tự nhiên cũng đã được nghe nói, nhưng sao ông cũng không ngờ tới, người làm bài thơ này vậy mà lại ở bên cạnh mình.
"Vương đạo trưởng, bài thơ này thật là do ngươi làm."
Khâu viện trưởng không dám tin hỏi lại.
"Không! Bài thơ này không phải do tiểu đạo làm, mà là tiểu đạo tham khảo tác phẩm của tổ tiên, chỉ trách trước đó tiểu đạo không giải thích rõ ràng, Hạ công tử có chỗ hiểu lầm, cũng là không thể tránh được!"
Vương Yến ngôn từ chính nghĩa, cố hết sức từ chối.
"Tác phẩm của tổ tiên? Hừ! Xin hỏi đạo trưởng, vị tổ tiên này họ gì tên chi? Ở triều đại nào là nhân vật? thi thư đã làm, còn có ghi chép không? Còn có khảo chứng?"
Hạ Hoài Lương tiến lên hai bước, nhất quyết không tha.
"Cái này. . . Hạ công tử! tiểu đạo không có ý định truy cầu danh lợi, ngươi cần gì bức bách như thế?"
Vương Yến nhất thời nghẹn lời, hắn cũng không thể nói bài thơ này đến từ một thế giới khác đi!
Hơn nữa cho dù nói ra, đám người này có tin hay không?
Sư phụ ngồi ở bên cạnh, nếu như hắn nói bài thơ này đến từ thế giới khác, vậy mình như thế nào biết được? dựa vào tu vi cao thâm của sư phụ, sẽ khiến ông hoài nghi hay không? Lai lịch của hắn còn có duy trì được nữa hay không?
"Ha ha ha ha! Không nói ra được!"
Hạ Hoài Lương cười to, dáng vẻ giống như gian kế đã thực hiện được.
"Đạo trưởng, tại hạ cũng không phải là cố ý bức bách, cũng không có ác ý gì, ta chỉ là muốn nghiệm chứng một phen, cầu sự yên tâm thoải mái mà thôi! Vô luận kết quả như thế nào, tại hạ bảo đảm sự thanh tu của đạo trưởng tuyệt sẽ không bị quấy rầy!"
Giờ này khắc này, trong lúc vô tình tâm tình của đám sĩ tử ở xung quanh cũng tăng vọt lên, nếu như bài thơ này thật sự là do đạo sĩ kia viết, bởi vậy có thể thấy được, tài văn chương của người này tất nhiên không thua gì Hạ Hoài Lương.
Hai đại cao thủ quyết đấu là một chuyện trọng đại cỡ nào chứ, trăm năm khó gặp một lần, nhưng đối với bọn họ xem náo nhiệt cũng không phải là quá lớn, tự nhiên cũng phải nói vài lời giúp đỡ Hạ Hoài Lương bên này mới được.
"Đạo trưởng, một mảnh thịnh tình của Hạ công tử, ngươi đáp ứng đi!"
"Đúng vậy a! Đạo trưởng đã có tài học, cần gì phải giấu giếm? Lấy ra để cho chúng ta mở mang tầm mắt cũng tốt a!"
"Đại trượng phu làm việc, quang minh phóng khoáng, nhăn nhăn nhó nhó như thế, chẳng lẽ không phải như tiểu nữ nhi!"
Vương Yến không thể tưởng được, mình vì thoát thân mà tùy ý sao chép một bài thơ, vậy mà lại mang đến cho hắn phiền toái lớn như vậy.
"Vương Yến, thịnh tình không thể chối từ, ngươi cũng không nên từ chối nữa rồi! Hôm nay coi như là dùng hội kết bạn làm thơ, bất kể thắng thua!"
Lão đạo sĩ không muốn cứ ầm ĩ như vậy, cũng không muốn làm Khâu viện trưởng khó xử, nếu như đối phương không phải muốn tỷ thí, vậy dứt khoát liền hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Sư phụ có lệnh, không thể cãi lời, hơn nữa hắn cũng muốn nhanh chóng kết thúc phiền toái này, dứt khoát liền đáp ứng.
Vị bình luận sư họ Lý tự biết mình không ngăn cản được, cũng chẳng thèm đi quản nữa, ngồi ở một bên buồn bực.
Viện trưởng ra lệnh một tiếng, cuộc giao đấu giữa hai người chính thức bắt đầu, khách mời ngồi kín chỗ không dám xôn xao, yên lặng mỏi mắt mong chờ.
"Đạo trưởng! Hạ mỗ đa tạ!"
Hai bên thi lễ với nhau, Hạ Hoài Lương không chút do dự, xuất thủ trước, đứng ngạo nghễ dưới bậc thềm liền ngâm thơ, bên cạnh đều có người hầu đề bút sao chép.
"Gió bấc xào xạc lướt áo lạnh, phiêu linh du tử về quê cũ.
Phá trượng giày cỏ không thể đi, hồng trần dịch lão nhân vị tụ!
Phi nhạn ngang trời biết ta khổ, nguyện làm gia thư tiễn tây kinh.
Cuộc đời này hối hận khôn cùng, khóc nấc nghẹn khó nói với mình!"
Một bài thơ bảy chữ đọc xong, ngay cả viện trưởng cũng đắm chìm trong đó, mọi người ở đây đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ánh mắt nhìn về phía Vương Yến, đây chỉ là thăm dò hắn.
Vương Yến điềm tĩnh, trong đầu tìm kiếm thơ cổ mình đã học qua, chỉ trong chốc lát, dĩ nhiên đã có đáp án tốt nhất
"Độ viễn kinh môn ngoại,
Lai tòng Sở quốc du.
Sơn tuỳ bình dã tận,
Giang nhập đại hoang lưu.
Nguyệt hạ phi thiên kính,
Vân sinh kết hải lâu.
Nhưng liên cố hương thuỷ,
Vạn lý tống hành chu." (Thơ Lí Bạch)
Phỏng dịch
Kinh Môn vượt núi ra ngoài
Đến miền nước Sở đường dài biết bao
Đồng bằng chấm dứt núi cao
Dòng sông thăm thẳm chảy vào xa khơi
Trăng tà bay tấm gương trời
Biển xanh mây dựng lâu đài xa xa
Thương thay dòng nước quê nhà
Tiễn đưa muôn dặm thuyền ra xứ người
Dịch nghĩa:
Đi xa nhớ nhà nhĩ, hai câu cuối nói "vạn lý" xa xôi, lập lại hai câu đầu đi xa khỏi núi Kinh Môn đến nước Sở. Bốn câu giữa tả cảnh bình nguyên, sông hồ, trăng, mây thật là hào sảng, phóng dật, điển hình của Lý Bạch;
Nước chảy mây trôi, không hề dừng lại, một lần là xong.
Bài thơ bên kia viết đại khái là cảm giác nhớ nhà, tiếc nuối khi người xa quê trở về quê hương, như vậy mình lấy đạo của người, trả lại cho người để đáp lại cho hắn.
Hai bài thơ một khi so sánh, lập tức phân cao thấp.
Khâu viện trưởng thiếu chút nữa hoá đá tại chỗ, ông sao cũng không nghĩ ra đạo sĩ nhìn như tuổi tác không lớn này, lại có tài văn chương giật nảy mình như thế.
"Thời niên thiếu, chí tồn cao xa, khổ đọc thi thư, ròng 10 năm có dư. . ."
...
"Thán hồng trần, thán hồng trần! Hồng Trần Dịch lão, lục bình dễ dàng tán. . ."
Một bài thơ không được, Hạ Hoài Lương tiếp tục bài tiếp theo, lại thua, rồi lại tiếp tục! Đến cuối cùng thậm chí ngay cả uy danh tạo nên ' thán Hồng Trần' cũng bị mang đi.
Cuộc tỷ thí giữa hai hai đại tài tử này, có thể nói vô cùng đặc sắc, tất cả mọi người đều vểnh tai cẩn thận lắng nghe, cẩn thận nhận thức, sợ bỏ lỡ cái gì, trong lòng vừa kinh ngạc, lại vừa hiếu kỳ.
"Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi
Hựu bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát
Triều như thanh ti mộ như tuyết.
....
Ngũ hoa mã
Thiên kim cừu
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu."
Dịch nghĩa
Sắp Mời Rượu
Bạn chẳng thấy sao: nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống
Chảy băng băng ra bể không bao giờ trở lại
Lại chẳng thấy sao: gương sáng trong nhà cao soi bật nỗi buồn tóc trắng
Mới khi sáng còn xanh như tơ, chiều đã như tuyết
....
Đây ngựa năm màu
Đây áo cừu quý ngàn vàng
Bảo trẻ con đi đổi lấy rượu ngon
Ta hãy cùng nhau phá cho tan nỗi buồn muôn thuở.
Trong nháy mắt, hai bên ngươi tới ta đi, mỗi người đã làm ra không dưới ba bốn bài.
Một bài 'Tương Tiến Tửu ' ngâm xong, Vương Yến ngược lại là không có phản ứng gì quá lớn, số lượng hắn dự trữ không chỉ có như vậy.
Trái lại Hạ Hoài Lương, sớm đã là đầu đầy mồ hôi, cũng khó có thể đối kháng tiếp.
Khi lời nói cuối cùng của đối phương kết thúc, cuối cùng đã không chịu nổi nữa.
"Đạo trưởng tài cao, tại hạ. . . Nhận thua!"
"Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, thở dài một cái.
Trước mắt dĩ nhiên không cần cần thiết phải so tài nữa.