Trong núi không rõ ngày tháng, lạnh lẽo không biết năm.
Một mùa xuân nữa lại đến, hoa đào bắt đầu nở rộ, gió xuân ấm áp.
Vương Yến dùng thời gian nửa năm để luyện hóa hai cánh hoa còn dư lại trong cơ thể, đột phá được một cảnh giới lớn, trực tiếp đạt tới giai đoạn khởi đầu của Luyện Khí Hóa Thần.
Mọi người đều biết, càng về sau, việc tu hành sẽ càng ngày càng khó, thời gian cũng sẽ kéo dài càng ngày càng lâu.
Huống chi từ Luyện Tinh Hóa Khí lên tới Luyện Khí Hóa Thần, đối với bọn họ mà nói, là giai đoạn bão hòa, tu sĩ bình thường có thể trong vòng vài năm cũng không phá vỡ được, hai cánh hoa hao phí thời gian nửa năm luyện hóa, trên thực tế đã coi như là rất nhanh rồi.
Mặt khác lần này có thể phá vỡ được tình trạng bão hòa này, không chỉ có được lợi, hơn nữa còn là lời mà không lỗ.
Về phần trái cây kỳ lạ kia, nửa năm trước cũng đã trưởng thành, màu sắc của nó dần dần chuyển từ màu tím ban đầu sang màu vàng, nếu không phải hắn biết trước, bằng không thì còn thật sự nghĩ mình đã kết thành kim đan nữa!
Luyện hóa kỳ hoa, phá vỡ trạng thái bão hòa, đã đạt đến giới hạn chịu đựng thân thể của hắn, cho nên cần một đoạn thời gian thật dài để thích ứng điều dưỡng.
Nguyên khí ẩn chứa trong dị quả, có thể nói bốn cánh hoa này cộng lại đều không bằng, hắn tự nhiên không dám tùy tiện đi thử nghiệm luyện hóa.
Dục tốc bất đạt, tốt hơn là nên ổn định vài năm, đợi đến khi tâm cảnh đạo hạnh của mình có thể phù hợp với cảnh giới này, thì tính toán cũng không muộn, dù sao dị quả ở trong cơ thể hắn, cũng không đến nổi chạy mất.
Từ đó về sau, trên phương diện tu hành kim đan, Vương Yến không khắc khổ như trước kia nữa, nhưng công khóa mỗi ngày vẫn như cũ, trừ lần đó ra, phần lớn tinh lực hắn đều tập trung vào lôi pháp đan dược, cùng tu hành đạo tạng đạo giáo.
Khi tu vi đáp ứng yêu cầu, Vương Yến dứt khoát bắt đầu tu hành 'ngũ lôi chưởng', 'ngũ lôi chưởng' này là một trong tam đại lôi pháp truyền thừa của sư môn, mặc dù uy lực được xếp hàng thứ ba, nhưng khi tu hành thì thật không dễ chút nào.
Thế nhân thường nói: Kẻ gian yêu tà nhất định sẽ bị trời phạt, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
- Ngũ lôi oanh đỉnh", tức là bị 5 loại sét đánh vào đầu
Đánh ác nhân, hàng yêu ma, ngũ lôi chưởng là đến từ ngũ lôi này!
Ngũ lôi giả, một là Thiên Lôi, hai là địa lôi, ba là thuỷ lôi, bốn là thần lôi, năm là xã (thổ địa) lôi. Trong ngũ lôi thì Lôi Thần chưởng quản tất cả, tức là Lôi đế năm phương, nhưng trong tất cả Lôi Thần, thì Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn là người đứng đầu.
- Còn gọi là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Chơn Vương (九天應元雷聲普化眞), tức Lôi Thần (雷神), Lôi Tổ (雷祖), Thiên Lôi (天雷)
Lôi pháp chí cao Lao Sơn truyền thừa 'ngũ lôi Thiên Cương hành quyết', chính là mời được Lôi Thần, mượn nhờ ngũ lôi trời xanh hạ phàm hàng yêu trừ ma, khi sắc lệnh đến, Lôi Thần hiển linh, uy lực trong đó quả nhiên là kinh thiên địa khiếp quỷ thần!
"Ngũ lôi chưởng' vốn thông qua nguyên khí của bản thân hóa thành ngũ lôi, chỉ có hình dạng chứ không có thần, uy lực đương nhiên bị giảm đi đáng kể.
Mặc dù như thế, đối phó yêu ma quỷ quái, cũng đã đủ rồi!
Nửa năm khổ tâm tu hành, đến nay vẫn khó có thể nắm vững, không thể đạt tới cảnh giới đại thành, nhiều lắm chỉ có thể coi là có thành tựu nho nhỏ, đánh ra sấm sét, uy lực chỉ lớn hơn chưởng tâm lôi phải, không hơn.
Về điều này Vương Yến cũng không vội đạt được thành công, nhưng mỗi ngày từng bước luyện tập, dù chỉ tiến bộ một chút, cuối cùng cũng là tiến bộ.
...
Mặt trời mới mọc ở hậu viện rừng trúc.
Đối với việc tu hành kim đan nguyên khí, hắn bắt đầu từ buổi sáng, điều hoà một canh giờ cho tới bây giờ, thời gian còn lại chính là luyện tập ngũ lôi chưởng, cùng với sử dụng Khổn Tiên Tác thực chiến.
Khổn Tiên Tác có thể thay đổi trạng thái theo ý mình, không chỉ dùng để trói buộc, mà còn có nhiều loại công dụng, mềm có thể sử dụng làm cây roi, cứng có thể sử dụng làm côn, cho nên về phương diện này, hắn cũng có xem qua.
Lao Sơn tuy có rất nhiều thuật bùa chú, lúc nhàn hạ hắn cũng có luyện một ít, nhưng cuối cùng cảm thấy quá mức phiền toái, quá trình vẽ bùa phức tạp, quá trình làm phép còn phức tạp hơn, không trực tiếp gọn gàng bằng lôi pháp, cho nên cũng không có nghiên cứu quá nhiều.
Không phải nói thuật bùa chú không mạnh, Hành Giả viện có sư huynh chuyên luyện bùa chú, bản lãnh của bọn họ, trên mình vô số kể.
Sau khi tu luyện xong một bộ ngũ lôi chưởng, vô cùng nước chảy mây trôi, những chiêu thức này, hắn sớm đã vô cùng thành thạo.
Sau khi thu công, gần giữa trưa, Vương Yến rời khỏi rừng trúc, chuẩn bị đi Tàng Kinh Lâu nghiên cứu kinh thư một phen.
Khi còn là đệ tử vẩy nước quét nhà, kinh thư ở tầng một hắn đều đã xem qua, chẳng qua lúc đó không biết phương pháp tu hành, cho nên không thể giải thích được chân lý đại đạo ẩn chứa ở trong đó.
Hôm nay tu luyện thành công, chợt nhớ lại, chỉ cảm thấy đại đạo tu hành và kinh văn trong kinh thư, dường như có liên quan chặt chẽ không rời.
Cho nên mấy ngày qua, có cơ hội hắn đều sẽ đi đến Tàng Kinh Lâu, nghiên cứu lại kinh văn một lần nữa, kể cả kinh thư tầng thứ hai.
Dù sao nhớ rõ là một chuyện, lĩnh hội chí lý lại là một chuyện khác.
Mà mỗi khi hắn hiểu được một đoạn, chỉ cảm thấy tâm cảnh của mình được cải thiện rất nhiều, chướng ngại trong tu luyện của hắn lập tức trở nên vô cùng thông tắc, có thể nói đối với việc tu hành là cực kỳ có lợi.
Thuận tiện so với tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước đã xem qua, 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm, tuy rằng uy lực vô cùng, nhưng mà đều cần có Phật hiệu tương ứng đến hóa giải, Phật hiệu càng cao thâm, công lực càng cường đại.
Đạo lý trong này, có lẽ là giống nhau.
"Vương sư huynh, huynh nhận được một phong thơ!"
Vừa mới bước vào Triêu Dương viện, chỉ thấy một đệ tử ngoại viện sớm đã đợi ở đó, thấy hắn từ rừng trúc đi ra, vội cung kính tiến lên đón.
Hắn cũng sợ quấy rầy sư huynh tu hành, sợ xảy ra biến cố gì, cho nên mới không dám tiến vào, vẫn yên lặng chờ ở bên ngoài.
"Ồ? Thư của ta?"
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Vương Yến cảm thấy hơi nghi ngờ.
"Ừm! hôm qua sư đệ xuống núi mua sắm, từ trạm dịch Ninh An cầm về đấy, phía trên ghi rõ tên Vương sư huynh!"
Đệ tử kia nở nụ cười, vẻ mặt lương thiện, diện mạo bình thường, nhưng mà dáng người cường tráng mạnh mẽ, giao thư tín trong tay cho Vương Yến.
"Làm phiền sư đệ!"
Vương Yến khách khí một câu, nhận lấy lá thư
"Không phiền toái! Không phiền toái! Nếu như không có chuyện gì khác, sư đệ xin cáo từ trước."
Người nọ khoát tay áo, lập tức xoay người lại bước ra khỏi viện rời đi.
Vương Yến lúc này chợt nhìn lại, lập tức liền hiểu rõ ra.
Đây là thư nhà thê tử viết cho hắn!
Vợ cả Hứa thị, xuất thân thư hương thế gia, kém hắn năm tuổi, thuở nhỏ thông minh, mưa dầm thấm đất cũng học được chút ít văn chương, mặc dù tài nghệ không cao lắm, nhưng loại chuyện viết thư này, vẫn là hạ bút thành văn, hoàn toàn không cần người khác làm thay.
Hồi tưởng lại, mình rời nhà đến nay đã ba năm
Lập tức, Vương Yến ngồi xuống ghế đá trong sân, mở phong thư trong tay, mở tờ giấy viết thư ra, cẩn thận đọc