Con người từ nhỏ đều có con mắt thứ ba.
Chỉ là con mắt thứ ba của người bình thường, khi tuổi còn nhỏ sẽ càng rõ ràng, trưởng thành theo tuổi tác sẽ từ từ đóng kín lại, thậm chí biến mất.
Đây là lý do tại sao người ta thường nói rằng con nít có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy.
Tuy nói như thế, nhưng con mắt thứ ba thông qua tu hành, hoặc bởi một số kích thích dị thường nào đấy, cũng có thể mở ra, thậm chí còn phát huy được năng lực đặc thù của nó.
Cửa bản lĩnh này đối với người tu hành mà nói có hơi quan trọng, các tu sĩ gọi chung là thiên nhãn, hoặc là pháp nhãn.
Nội thị, vọng khí, phân biệt rõ yêu ma quỷ quái, thậm chí là công kích địch nhân, nó có tác dụng vô cùng rộng lớn, chính là kỹ năng cần thiết cho các tu sĩ thượng thừa.
Nhưng nó có một yêu cầu cứng nhắc, nếu như không có người nào sẵn sàng bỏ ra tu vi giúp ngươi mở ra, như vậy bình thường chỉ đến khi nào đạt tới cảnh giới luyện khí hóa thần, sau khi tam nguyên quy nhất mới có thể tự nhiên mở ra con mắt thứ ba.
Pháp nhãn cũng được phân chia theo cảnh giới.
Nếu bạn không phải tu sĩ chuyên tu hành pháp nhãn, bình thường pháp nhãn lớn cũng không có uy lực gì, cũng không cách nào mở ra quá nhiều công năng, nhiều lắm chỉ có thể phân biệt rõ yêu ma quỷ quái, cùng tiến hành nội thị bản thân.
Cho dù là nhìn thấu trong cơ thể người khác cũng không làm được.
Ba vị sư huynh của Vương Yến, chỉ có hai vị mở ra pháp nhãn, hơn nữa pháp nhãn của bọn họ rất bình thường, đó là những kỹ năng mà các tu sĩ đều có được, tác dụng không lớn, tự nhiên cũng không cách nào xem xét được bên trong cơ thể của Vương Yến.
Trước lúc khi khám phá cơ thể của hắn, cũng không không phải chỉ là độ một chút chân nguyên của mình vào, dùng cái này để cảm ứng những thay đổi bất thường trong cơ thể.
Thể chất của Vương Yến không có vấn đề gì, phương pháp tu hành cũng không có phạm sai lầm, tự nhiên là bọn họ cái gì cũng không phát hiện được.
Lão đạo lại khác, tu vi của lão đạo đã đạt đến cảnh giới viên mãn, có thể nói sự vật lớn nhỏ trong quan, không có gì có thể giấu giếm được ông.
Thể chất căn cốt của người khác, liếc mắt là có thể phân biệt được ưu khuyết điểm.
Hôm nay lão đạo dùng tu vi của mình, sớm trợ giúp Vương Yến mở ra pháp nhãn, kiểm tra bên trong cơ thể là có thể dễ dàng tìm ra vấn đề.
Quan sát đóa hoa ở vùng đan điền, Vương Yến bừng tỉnh đại ngộ.
Đây chính là đóa hoa mà cây mây đen nở ra lúc trước nè, lúc ấy vì cứu cấp, hắn trực tiếp một hơi nuốt vào, không thể tưởng được đóa hoa này vẫn luôn tồn tại ở trong cơ thể, mà không hề hư hại hay hoà tan.
Từ bên trong trở về thực tại, Vương Yến mở hai mắt ra, nhìn về phía lão đạo.
"Sư phụ, cái này. . . Đây là có chuyện gì?"
Lúc này trong lòng hắn có quá nhiều nghi hoặc, nhu cầu cấp bách cần giải đáp.
"Không cần kinh hoảng! hoa quả trong cơ thể con, tên gọi 'Kỳ Hoa Dị Quả " đều là bảo vật thượng phẩm, đây chính là cơ duyên lớn lao, nếu sử dụng đúng cách, tương lai đối với việc tu hành của con sẽ vô cùng hữu ích!"
Lão đạo điềm tĩnh, giải thích từng từ một.
"Thế nhưng sư phụ, nó đang hấp thu nguyên khí của con mà!"
Lời lão đạo nói, Vương Yến nghe được rành mạch, tuy rằng kinh ngạc, nhưng sự chú ý của hắn vẫn là tu vi của mình, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên vui mừng, hay nên buồn lo nữa.
"Thì sao nào? Kỳ hoa mới nở, dị quả chưa trưởng thành đã bị con một hơi nuốt vô bụng, hôm nay bén rễ ở đan điền của con, hấp thu nguyên khí tẩm bổ, dị quả sẽ trưởng thành nhanh hơn, nó đã được định sẵn, đến lúc đó tác dụng kỳ diệu nó mang đến sẽ còn hơn thế nữa! "
Lão đạo nói xong, Vương Yến như có điều suy nghĩ, không khỏi nhẹ gật đầu.
Nguyên khí không còn có thể tu luyện lại được, chỉ cần sử dụng dùng đúng chỗ, cũng coi như đáng giá.
Nếu như kỳ hoa dị quả này là tạo hóa của mình, như vậy mình thật sự muốn nhìn một chút, cuối cùng nó có thể phát huy được tác dụng gì?
"Đệ tử đã hiểu! Đa tạ sư phụ dạy bảo."
Vương Yến chắp tay khom người, lại lần nữa rất cung kính thi lễ.
"Ừm! Mặt khác, chuyện kỳ hoa dị quả, từ giờ phút này, đừng nói với bất kỳ ai, con phải biết không thể không đề phòng người, đối mặt với cơ duyên tạo hóa này , cũng không phải ai cũng có thể có tâm cảnh như vi sư!"
Vương Yến nhớ kỹ trong lòng, lại hỏi thăm chuyện cây mây đen một phen,sau khi nhận được giải đáp thỏa đáng, lập tức liền cáo lui rời đi.
...
Trong những ngày kế tiếp, như thường lệ, mỗi ngày tu hành nguyên khí, luyện tập bùa chú pháp thuật đều bình an vô sự.
Nhưng cứ cách một đoạn thời gian, nguyên khí hắn đau khổ luyện hóa ra, trong nháy mắt đều mất đi vô tung vô ảnh, tu vi còn lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ở giai đoạn khởi đầu luyện tinh hóa khí.
Như thế lại một vài tháng trôi qua.
Ngẫm lại, từ khi hắn lên núi đến nay, nháy mắt đã gần hai năm
Đúng lúc lại là một năm tiết mùa xuân, Lao Sơn Tam Thanh quan lại nghênh đón mấy vị tân đệ tử, không thể nghi ngờ, chờ đợi bọn họ vẫn là đốn củi gánh nước.
Vào lúc giữa trưa, nắng ấm chiếu rọi xuống, làm cho người vô cùng sảng khoái.
Vương Yến đã hoàn thành việc tu hành nguyên khí buổi sáng, giờ phút này đang đi trên con đường lát đá xanh bên ngoài thiên điện ở trong quan, trên đường đi ngang qua một thềm đá, bỗng nhiên từ trên cao nhẹ nhàng truyền đến một giọng hát.
"Lưu gia dưới chân núi, nghèo khó trên người mặc áo tơi, chân mang giày rơm, trên vai vác dao, đi thẳng vào núi! Đốn củi đổi lương thực, khó khăn sống qua ngày, cũng vui vẻ tiêu dao. . ."
Bài hát này âm điệu tinh tế, tuyệt vời êm tai, tuy rằng ca từ hơi có vẻ thô thiển, nhưng nghe kỹ ngược lại cũng đặc biệt thú vị.
Theo tiếng hát nhìn sang, Vương Yến nhìn thấy mấy tên đệ tử mới, giờ phút này đang khiêng gánh, bên hông cài búa, dọc đường đi tới, hai người đi đầu vừa đi vừa hát, vẻ mặt dương dương tự đắc, trông không được vui.
Buổi sáng bọn họ đốn củi xong trở về, giờ phút này đã ăn xong cơm trưa, đang chuẩn bị tiếp tục lên rừng để hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày sư môn giao cho.
Thời khắc hai bên gặp nhau, thấy Vương Yến, mấy người ngừng chân, chắp tay thi lễ với hắn một cái.
"Chào sư huynh!"
Vương Yến gật đầu tỏ vẻ đáp lại, trong lòng có chút cảm khái.
Thật đúng là cảnh xuân tươi đẹp dễ dàng trôi qua! Không thể tưởng được trong nháy mắt, mình cũng trở thành sư huynh rồi.
"Các ngươi vừa rồi hát cái gì thế? Trông có vẻ hay đó."
Nghĩ đến bài hát họ vừa hát, Vương Yến không khỏi tùy ý mở miệng, hỏi thăm một câu.
Mấy người nhìn nhau cười cười, người cao nhất đi đầu mở miệng giải thích.
"Sư huynh chê cười! Đây là lúc chúng ta ngày thường đi đốn củi, gặp được một gã tiều phu hát, tiều phu này sống ở chân núi Ti Qua (quả mướp), họ Lưu tên Hải, chỉ vì gia cảnh bần hàn, cho nên suốt ngày lên núi đốn củi sống qua ngày, chúng ta thấy bài hát này thú vị, bởi vậy liền học theo!"
Vương Yến nghe vậy, khẽ gật đầu.
"Thì ra là vậy! Được rồi, các đệ đi đi!"
"Sư huynh gặp lại."
Mấy người cáo từ một tiếng, tiếp tục hát sơn ca (ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc), bước nhanh rời đi.
Núi Ti Qua nằm ở phía đông Lao Sơn, bởi vì địa hình núi không bằng phẳng, núi rừng sum xuê xanh tươi, phảng phất giống như một quả mướp lớn, bởi vậy được gọi là Ti Qua.
Trước kia lúc Vương Yến đốn củi, là ở Thanh Tước Lĩnh vùng phía nam, không thể tưởng được hôm nay vừa qua gần hai năm, ngay cả nơi đốn củi cũng thay đổi.
Năm đó nếu mình giống như như bọn họ vui vẻ như vậy, cũng không đến mức lúc đốn củi mệt mỏi vô cùng, cho nên nói tâm lý vẫn rất quan trọng.
Vương Yến bất giác mỉm cười, cũng không có để trong lòng quá lâu, lập tức dọc theo đường mà đi.
Đến thiện thực đường ăn cơm trưa, Vương Yến không có lãng phí chút thời gian nào, trực tiếp trở lại rừng trúc phía sau Triêu Dương viện, luyện tập lôi pháp.
Hôm nay tuy rằng hắn không khống chế được sấm sét, cách không dẫn sấm, nhưng trong lòng bàn tay ngưng tụ chưởng tâm lôi, đã không có vấn đề gì.
Lôi pháp là một trong những pháp thuật Thanh Vi phái truyền thừa, nghe nói người học tập thành công, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, thiên lôi cuồn cuộn chỉ trong một ý nghĩ.
So với thần thông cấp cao hơn, ví dụ như 'ngũ lôi thiên cương hành quyết','ngũ lôi chưởng','lôi công bí thuật'. . . , , đó cũng đều là khắc tinh của yêu ma quỷ quái, cũng là đạo thuật mà đệ tử Thanh Vi phái bắt buộc phải học tập.