• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hải nghe nói lời ấy, trong lòng không khỏi có chút vừa mừng vừa sợ.

"Cô nương khen trật rồi! Lưu Hải chỉ là một người thô kệch giới sơn dã, trong lúc rảnh rỗi, hát ca lung tung thôi, thật sự rất khó nghe, đã khiến cô nương chê cười."

Dứt lời! Vẻ mặt hơi có vẻ bối rối, lại lần nữa thi lễ.

Cửu muội khẽ lắc đầu, mở miệng trả lời.

"Tiều ca thật sự quá khiêm tốn! Không nói sơn ca như thế nào, chính là nhân phẩm tâm địa, thái độ làm người của huynh, thế gian cũng ít có người nào có thể bì kịp! Không biết trong nhà tiều ca còn có người nào nữa không?"

Được nàng khen như vậy, Lưu Hải ngược lại có chút ngượng ngùng.

"Trong nhà còn có một mẹ già!"

"Ồ? Tiều ca có hôn phối chưa?"

Lưu Hải cười khổ một tiếng, lắc đầu.

"Trong nhà của ta nghèo rớt mồng tơi, lại có mẹ già mù hai mắt cần chăm sóc, cô nương nhà ai có thể xem trọng ta!"

Nghe xong hắn chưa có hôn phối, trong lòng cửu muội ngập tràn niềm vui.

"Không dối gạt tiều ca, mấy ngày nay lỗ tai cửu muội nghe thấy đều là giọng hát tuyệt vời của tiều ca, hai mắt chứng kiến, là thiện tâm nghĩa cử của bài ca đốn củi, cửu muội ngưỡng mộ tiều ca, hôm nay cố ý đợi ở nơi này, chính là muốn kết thành vợ chồng với tiều ca, nhưng không biết ý của huynh như nào?"

Cửu muội một hơi nói hết những lời trong lòng, sau khi nói xong, chỉ cảm thấy trái tim của mình "Phanh phanh phanh" đập mạnh, mặt đầy xấu hổ.

"Hả. . . ?"

Chợt nghe lời ấy, Lưu Hải trực tiếp sững sờ.

"Cô nương nói. . . Thế nhưng là thật?"

Không hiểu sao, khi hắn thốt ra lại là một câu nói như vậy.

"Câu câu đều là thật! Tuyệt không nửa câu nói ngoa."

Thấy nàng vẻ mặt kiên định, ngữ khí quyết tuyệt, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Hải lại có chút không biết làm sao.

Hoang sơn dã lĩnh như thế lại bị một nữ nhân tuyệt mỹ cản đường, nói muốn thành thân với mình, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy?

Huống chi loại lời nói này, lại là từ trong miệng một cô nương nói ra, khó tránh khỏi có chút không có ý tứ.

Nhìn quần áo sang trọng nàng mặc, khí chất xuất trần, hiển nhiên không phải nữ nhân bình thường, không chừng chính là tiểu thư khuê các con nhà danh môn vọng tộc.

Trong nhà hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thử hỏi nữ nhân nào nguyện ý đến Lưu gia hắn làm vợ? Nghĩ kỹ lại, chỉ sợ là lấy mình làm trò cười, cố ý trêu đùa hắn.

Hơn nữa, ngay cả khi đó là sự thật, bằng điều kiện của mình, làm sao có thể xứng đôi với nàng? Bất kể nói thế nào, trước mắt thoát thân vẫn quan trọng hơn

Bởi vậy Lưu Hải không nói nữa, gánh củi khô, đi vòng qua nàng rời đi.

"Này! Tiều ca muốn đi đâu vậy?"

Thấy đối phương cũng không trả lời, cửu muội nhanh chóng bước tới để ngăn lại.

"Ta đương nhiên là về nhà!"

"Về nhà? Vậy cửu muội thì sao?"

"Nàng đương nhiên là quay về nhà nàng rồi! Cô nương, Lưu Hải thầm nghĩ chỉ muốn đốn củi sống qua ngày, chăm sóc tốt cho mẹ già, lời nàng nói, tuyệt đối không được đâu!"

Lưu Hải khoát tay áo, cũng không để ý tới nàng nữa, đi nhanh lên trước.

"Không được? Vì sao Không được? Tiều ca chưa có hôn phối, thì sao không chịu tiếp nhận cửu muội? Hay cửu muội có chỗ nào không xứng với tiều ca?"

Cửu muội nói xong, tiến lên một bước, vươn tay ra đặt lên thiên gánh của hắn, mặc cho Lưu Hải dùng lực như thế nào, cũng không cách nào nhúc nhích nổi.

Lưu Hải bất đắc dĩ, đành phải bỏ gánh xuống, củi cũng không cần, dọc theo đường co cẳng chạy.

"Không được thì là không được! Cô nương vẫn nên trở về đi!"

Cửu muội nhìn bóng lưng hắn đi xa, tựa như là thấy sài lang hổ báo, sợ hãi tránh còn không kịp, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Chỉ là Lưu Hải còn chưa chạy được bao xa thì đột nhiên lại có một nữ tử khác cản đường, Lưu Hải buộc phải dừng lại, nàng kia bước tới đẩy ngã hắn xuống đất với một sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Cái đồ ngốc này, cửu muội nhà ta xinh đẹp hiền tuệ như thế, điểm nào không xứng với ngươi? Nàng chịu gả cho ngươi, đó là phúc khí mấy đời ngươi đã tu luyện được, ngươi còn dám ra sức khước từ? Hôm nay nếu như ngươi đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý, ta lần này. . ."

Nàng kia dứt lời, giơ lên tay phải, làm bộ muốn đánh.

Cửu muội thấy thế vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Bát tỷ, đừng hù dọa huynh ấy!"

Lưu Hải giờ phút này ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng chỉ nghĩ hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đầu tiên là trong lúc đốn củi có thần linh tương trợ, sau đó lại gặp phải một nhân vật giống như tiên nữ, còn quấn quít lấy mình đòi thành thân!

Chẳng lẽ là mẹ già cả ngày lẫn đêm thắp hương cầu thần, thật sự Bồ Tát đã hiển linh, cho nên đặc biệt ban cho hắn một nàng dâu xinh đẹp tuyệt trần như vậy?

"Ngươi xem một chút! cửu muội nhà ta thương ngươi như thế, ngươi còn có lý do gì từ chối hả?"

Cửu muội lúc này nâng Lưu Hải dậy, đứng ở một bên.

"Các người quấn lấy ta như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đương nhiên là cùng huynh về nhà, bái đường thành thân nha!"

Cửu muội cười tươi như hoa đáp lại.

"Ôi! Trong nhà của ta nghèo rớt mùng tơi, mẹ già lại mù hai mắt, nàng đi theo ta chỉ biết chịu khổ, ta thật sự là không đành lòng liên lụy nàng đâu!"

Lưu Hải vẻ mặt khó xử, nói ra nổi khổ tâm riêng của mình.

"Hải ca nói gì vậy? Nàng dâu chăm sóc bà bà, đây là chuyện đương nhiên, ta như thế nào lại sợ liên lụy?"

Lời vừa nói ra, hai mắt Lưu Hải bỗng dưng sáng ngời, nhìn về phía nàng.

"Nàng. . . Thật sự không chê ta?"

"Ừm! Không chê!"

Cửu muội gật đầu lia lịa.

"Ôi! Tốt! Tốt! Lưu Hải ta kiếp trước thật sự tích đức rất lớn, kiếp này mới có thể lấy được một người vợ như vậy, đã như vậy, ta đáp ứng là được!"

Lưu Hải trầm tư một hồi, thở dài, thỏa hiệp.

"Ha ha ha. . . Vậy mới đúng chứ! Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Mau mang cửu muội nhà ta về nhà, bái đường thành thân đi!"

Bát tỷ thấy đã thúc đẩy được một chuyện vui, trong lòng cũng vô cùng vui sướng.

Lưu Hải kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đang ở trong mộng, còn không quên xoay người tiếp tục nhặt củi, vui sướng không nói nên lời.

"Bát tỷ. . ."

Cửu muội giờ phút này bỗng nhiên nhìn nàng, mặt có chút u sầu, muốn nói lại thôi.

"Cửu muội muội cứ việc yên tâm đi đi, chỗ mấy tỷ tỷ, đều có ta đi giải thích, đường là chính muội chọn, chỉ mong sau này muội sẽ không hối hận!"

Cửu muội đáp một tiếng, theo Lưu Hải, lập tức rời đi.

...

Ti Qua Ao, bên trong một ngôi nhà tranh dột nát.

"cúc cu . . . cúc cu . . ."

Một con cóc đỏ rực nhảy lên hai cái rồi đứng bất động ở bên cạnh góc tường nhà tranh.

Lúc này đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ếch nhái, huống chi là trong một sơn thôn hẻo lánh, trời vừa tối, đã là tiếng kêu không dứt.

Lưu Hải đầu tiên là đến chợ bán củi, đổi lấy tiền, lúc này mới vội vàng trở về nhà, trước mắt đã gần đến lúc hoàng hôn, sắc trời cũng đã dần tối.

"Hải nhi, bôn ba một ngày, đói bụng lắm rồi phải không con!"

Một lão phu nhân mặc quần áo cũ nát, giờ phút này đang ngồi trước giường mở miệng nói.

"Nương! Hài nhi cũng không đói lắm, chỉ là hôm nay gặp được một chuyện vui vẻ!"

"Ồ? chuyện vui từ đâu đến nha?"

Lưu Hải cười hai tiếng, sau đó chậm rãi nói.

"Nương! hôm nay con dẫn nàng dâu về cho người đó!"

Lời vừa nói ra, lão phu nhân cả kinh từ trước giường đứng lên.

"Cái gì? Thật sao?"

Cửu muội nhân cơ hội bước tới, đỡ lão phu nhân khẽ gọi một tiếng.

"Nương!"

Lão phu nhân vốn còn có chút không tin, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng, không khỏi mừng rỡ như điên.

"Ôi! giọng nói này nghe còn hay hơn cả họa mi."

Nhưng trong tích tắc lại đau buồn trở lại.

"Ôi! Chỉ tiếc ta cái gì cũng nhìn không thấy!"

Cửu muội đỡ bà ngồi trở lại trên giường, mở lời an ủi nói.

"Nương! Không cần gấp gáp, con có học qua vài năm y thuật, tinh thông dược lý, nhất định có thể chữa khỏi mắt cho người!"

"Cái gì? Con còn biết trị bệnh?"

Trong lòng lão phu nhân khẽ giật mình, Lưu Hải cũng mặt đầy kinh dị.

"Ừm! Kính xin Hải ca đi ra bên ngoài giếng gánh một thùng nước rồi nấu sôi lên, cửu muội nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ."

Nàng nói ra lời ấy, trên thực tế đều là vì muốn đánh lạc hướng hắn, để mình làm phép.

Lưu Hải bán tín bán nghi, bất quá vẫn một lời đáp ứng, tràn đầy hy vọng chạy ra ngoài.

Đợi sau khi hắn đi, cửu muội đóng cửa lại, bảo lão phu nhân tĩnh tâm ngồi ở trên giường, mở miệng phun một cái, một viên Bảo Châu đỏ thẫm to cỡ ngón cái được nàng kẹp vào giữa ngón tay.

Cửu muội đặt viên Bảo Châu trước người lão phu nhân rồi thầm niệm chân quyết, chỉ thấy trong chớp mắt, thông linh bảo châu tỏa ra hai luồng ánh sáng đỏ, những tia sáng này bắn thẳng vào hai mắt lão phu nhân.

Ánh sáng màu đỏ nhấp nháy, tỏa sáng rực rỡ,,Bảo Châu đại hiển thần uy, trông cực kỳ kinh diễm.

Lão phu nhân chỉ cảm thấy hai mắt có hơi nóng lên, hơi ngứa, không ngừng nháy mắt, cuối cùng thời gian dần trôi qua, dường như có ánh sáng chiếu vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK