"Tưởng thế nào, hoá ra thích chơi trò bạo lực sao?"
Rồi hắn cười phá lên đầy thích thú.
Hắn nghĩ rằng Vô Ưu là một đứa con gái thích bạo lực và thè*m khát những cái trò tiêu khiển biến thái, càng khiến con thú trong người của một thằng đàn ông trỗi dậy, hoàn toàn không nhịn được nữa mà cúi xuống thưởng thức cơ thể người con gái đang run rẩy bất động phía dưới.
Nước mắt ứa ra thành dòng, miệng mấp máy không lên lời, cảm thấy bản thân bị một tên xa lạ vấy bẩn thì ý nghĩ tiêu cực lại hiện lên trong đầu.
Không một ai biết và cũng không có ai đến cứu.
Sự tuyệt vọng hiện càng lên trong ánh mắt bi thương ấy khi cái thứ cứng rắn kinh tởm của hắn đang mon men bên ngoài để tìm cửa hang chui vào.
"Âu Thiếu!"
Miệng cô khẽ mấp máy, nhưng giường như chỉ có mình cô nghe thấy.
Toàn thân không một mảnh vải che thân, bị hắn xâm chiếm khắp nơi, đến chỗ bí hiểm nhất của người con gái cũng bị hắn chạm tới.
Từng động tác, từng cử chỉ đều bị hai tên kia quay lại rõ mồn một, nhoẻn cười đầy khốn nạn.
Không chỉ vậy, cơn đau trên trán mỗi lúc ngày một nặng hơn, ý chí và ý thức cuối cùng đang ngày một bị cơn buồn ngủ đánh bại. Đôi mắt nặng trĩu như muốn sụp xuống, một màn đêm đen tối cứ bủa vây muốn nuốt chửng người con gái đáng thương này.
"Đừng... Đừng chạm vào tôi!" Giọng cô the thé cố gắng dùng sức để nói.
Nhưng cho dù có nói, hay van xin chống cự đến mức nào thì tất cả cũng đã muộn.
Hắn ta nhìn cô rồi vuốt ve khuôn mặt xinh xắn, giọng nói đầy d*âm dục giễu cợt.
"Cô em trông ngon đấy. Ngoan ngoãn biểu hiện tốt thì các anh đây sẽ không bạc đãi em đâu."
Dứt lời, hắn tuyệt nhiên thô bạo đâm thẳng cái thứ cứng rắn ấy xuống bên dưới của cô làm cô giật bắn mình, nó đi vào tận bên trong, cơn đau như muốn xé toạc cô làm đôi, hai đồng tử co lại kịch liệt đầy hoảng sợ.
Đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe, không biết khóc bao lâu mà đã sưng húp cả lên.
Toàn thân cô run lên bần bật, bên trong siết chặt càng làm hắn không thể cưỡng lại được mà thốt lên.
"Tuyệt thật!"
Vô Ưu trợn tròn mắt đến kinh hãi, những chiếc răng cắm chặt vào môi đến túa cả máu chảy ra thành dòng lăn xuống xương quai xanh nhỏ bé ấy.
Cuộc đời của cô có lẽ bắt đầu từ hôm nay sẽ hoàn toàn trở thành một con đ*iếm, dơ bẩn như những gì anh từng lăng mạ cô.
Đang trong lúc mê tình thì một tiếng động lớn bất ngờ vang lên.
"Rầm!"
Cả ba thấy vậy thì giật bắn mình rất muốn ra xem là ai đang phá hỏng chuyện tốt của chúng.
Hai tên cầm máy đi ra xem, để lại tên kia tiếp tục hành sự trong phòng.
"Để bọn tao ra xem, mày cứ làm đi."
Còn chưa kịp bước ra cửa, chỉ mới thò cái mặt ra ngoài thì bị ăn ngay cú đấm trực diện đầy đau đớn mà ngã nhào ra sau.
"Mẹ kiếp! Chúng mày làm gì đấy."
Bị làm cho mất hứng, hắn quát lên nhìn ra sau thì kinh hãi tột độ, miệng mấp máy ấp úng.
"Âu... Âu Thiếu..."
Nhận ra người trước mặt là ai, hắn run rẩy vội vã rời khỏi người Vô Ưu như một con cún con, cuống quýt nhặt đồ của mình để mặc lại.
Âu thiếu liếc mắt nhìn thấy Vô Ưu nằm bất động trên giường không mặc gì trên người, trên trán còn chảy ra dòng máu đỏ tươi ướt đẫm một bên mắt mà không khỏi đau xót.
Lòng đầy căm phẫn, đôi mắt mở trừng, hằn sâu bên trong chính là cơn thịnh nộ như một ngọn núi lửa đang phun trào nhìn vào hắn mà quát.
"Đáng chết."
Âu Thiếu giận dữ không thể kiềm chế được nữa là lao đến đấm tới tấp vào mặt hắn, gằn lên từng câu từng chữ.
"Khốn nạn. Đáng chết. Người phụ nữ của Âu Thiếu còn dám động đến. Chết đi."
Không kịp phản kháng, hắn bị anh vật xuống đất đấm vào mặt làm cho máu miệng ộc cả ra, mũi của hắn giường như bị đánh cho túa máu sắp nát tới nơi.
Giọng hắn yếu ớt xin tha. "Thiếu...Thiếu Tổng...Tha mạng."
Lời cầu xin của hắn càng khiến anh nổi giận hơn, buông ra rồi đứng lên dùng chân đạp liên tục vào người khiến hắn đau đớn sống dở chết dở lăn lộn dưới sàn.
Cũng may lúc này vệ sĩ của anh đến kịp mà ngăn lại, nếu không thực sự đã có án mạng xảy ra.
"Thiếu Tổng, xin cậu bình tĩnh."
Lúc này thấy hắn không nhúc nhích nữa, hơi thở cũng đang yếu dần thì mới thôi. Anh trừng mắt nhìn rồi quay qua chỗ Vô Ưu đang nằm mà đi đến.
Đôi mắt sắc lạnh đầy giận dữ bỗng chốc đã thay đổi hoàn toàn, một ánh mắt đau đến thấu ruột gan.
"Vô Ưu." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Cởi ngay chiếc áo khoác đang mặc trên người quấn quanh cơ thể nhỏ bé tê dại kia rồi ôm vào lòng thủ thỉ.
"Vô Ưu, Xin lỗi em! Tôi đến muộn rồi! Giá như tôi có thể đến sớm hơn?"
Thật buồn cười, đây không phải là điều anh muốn nhất hay sao? Muốn cô đau khổ và sống trả giá cho những gì cô đã gây ra cho anh.
Vô Ưu không trả lời, chỉ cười nhạt đầy thống khổ, vì lúc này cô trông hệt như người vô hồn, cặp mắt đờ đẫn như một kẻ điên dại, cơ thể mềm yếu như không xương.
Anh ôm cô trong lòng mà đau đớn, tự trách bản thân dằn vặt không ngừng. "Giá như tôi đến sớm hơn một chút thì tốt rồi. Là lỗi của tôi. Tôi đáng trách. Là tôi không tốt, không bảo vệ được em."
Cô vẫn im lặng, ánh mắt ấy, gương mặt ấy đã tuyệt vọng tới mức nào.
Nhìn cô như vậy, anh nghiến răng, hận không thể băm vằm tên đã làm nhục cô thành trăm mảnh.
Anh mở trừng đôi mắt nhìn về phía ba tên kia, những tia máu đỏ ngầu hiện lên với những đường gần xanh trên trán đầy giận dữ mà nói lớn:
"Lập tức cắt phăng bộ phận đó của chúng, ném cho thú hoang ăn."
Nghe thấy vậy, cả ba rối rít quỳ xuống bò đến dưới chân mà van xin.
"Âu Thiếu, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi bị đồng tiền che mờ mắt nên mới gây ra những chuyện sai trái này..."
"Kéo ra ngoài."
Âu Thiếu quát lên cắt ngang lời nói van xin ấy.
Giữ mạng lại cho bọn chúng là đã quá nhân nhượng rồi, nếu không anh sẽ khiến chúng chết không toàn thây.
Cả ba bị kéo đi, tiếng van xin cầu cứu vẫn vang lên cho tới khi không còn nghe thấy nữa.
Cả hai cứ im như vậy cho tới khi 10 phút trôi qua, anh mới bắt đầu lên tiếng.
"Nếu như lúc đầu em chịu theo tôi về thì chuyện này cũng không xảy ra, là em ngang ngược cố chấp không chịu nghe tôi. Bây giờ thì em đã thấy chưa?"
Nghe anh nói có khác gì là đang trách móc, tẩt cả đều là lỗi của cô?
Nước mắt cô lại túa ra, vết thương trong lòng mỗi lúc lại nhiều lên, trái tim như bị sát muối đến chua sót, đau gấp vạn lần so với vết thương trên trán đang rỉ máu kia.
Cô mím chặt môi để ngăn không cho bản thân tiếp tục khóc nữa rồi khẽ nói: "Tôi bẩn rồi! Anh còn yêu tôi không?"
"Không phải em lên giường với nhiều người rồi sao? Chứ đâu phải bây giờ mới bẩn? Tôi vẫn chấp nhận em đấy thôi."
Câu trả lời của anh như một con dao chí mạng cắm phập vào trái tim đang đập lên từng hồi với những vết băng dính chằng chịt như đang cố gắng giữ cho các vết nứt trong tim được gắn lại với nhau. Nay vì một câu nói mà bỗng chốc vỡ tan.
Hoá ra, từ trước đến giờ anh chưa giờ tin cô.
Cô bật cười một cách điên dại khiến anh nhíu mày khó hiểu.
"Em bị điên rồi sao?"
Cô như một đứa ngây ngốc, sâu trong ánh mắt dại khờ ấy là một nỗi lòng đau đến thấu tận tim gan.
"Tôi muốn đi tắm. Bẩn rồi. Tôi muốn tắm. Muốn tắm."
Những câu nói ấy liên tục lặp lại trong miệng cô, mặc dù lúc đó hắn chỉ mới đâm vào còn chưa làm gì nhưng cũng đủ ảnh hưởng khiến cô rơi vào trạng thái tiêu cự.
Âu Thiếu tỏ ra khó chịu, mặt biến sắc mà lạnh giọng dứt khoát nói: "Đúng, em thật sự rất bẩn. Không chỉ bẩn mà còn bẩn đến kinh tởm."
Vô Ưu sững người đứng hình mất vài giây trước những lời khẳng định chắc nịch của anh mà lòng đau như cắt, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nghẹn ngạo đến xót thương. "Anh có biết? Điều nực cười nhất bây giờ của chúng ta là gì không? Là em cho rằng... Anh vẫn luôn tin em."