Thanh Ý đứng phía trên lầu nhìn qua cửa sổ.
“Em đang lo cho cô ta à?”
“Em không có, chỉ sợ cô ta chết lúc này thì quá dễ dàng rồi.”
“Em không cần lo, cô ta không chết được đâu. So với những việc độc ác mà cô ta làm, trừng phạt thế này vẫn còn nhẹ đấy.”
Rồi cả hai dẫn nhau rời đi, để lại hình ảnh một cô gái nhỏ bé đang ngâm mình dưới nước lạnh, run rẩy đến đáng thương.
Một tiếng trôi qua.
Âu Thiếu không hiểu sao, ngồi làm mà lòng cứ bồn chồn, cảm giác toàn thân như ngồi trên đống lửa thấp thỏm lo lắng về một vấn đề nào đấy không có lời giải đáp.
Anh đứng bật dậy đi về hướng cửa sổ ngó ra xem thì vẫn thấy Vô Ưu ngâm trong nước lạnh bể bơi, anh nhíu mày thầm nghĩ tự hỏi chính mình.
“Sao lại nghĩ đến cô ta?”
Bất ngờ đôi lông mày Âu Thiếu chau lại, nét mặt căng như dây đàn rồi lập tức vội chạy ra ngoài.
Vô Ưu dần dần mất đi ý thức, đôi mắt lim dim muốn nhắm nghiền lại, cơ thể không thể chịu đựng được nữa mà buông thõng mặc cho số phận định đoạt. Cô chìm xuống hồ bơi, nước lạnh thấu xương làm sao lạnh bằng trái tim băng giá của lòng người.
Trong cơn mưa tầm tã, Âu Thiếu lao mình xuống bể bơi, không một chút do dự mà kéo Vô Ưu vào lòng rồi đưa cô lên bờ.
Lúc này cô đã hoàn toàn ngất đi, cơ thể lạnh buốt như một tảng băng dưới nước.
Anh bế cô vào trong lòng, bước đi lên lầu rồi dặn dò đám người làm.
“Nấu ít canh ấm đem lên đây.”
Tuy khó hiểu trước hành động của anh, đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu cũng không hỏi gì thêm.
Anh để cô lên giường, trong căn phòng sang trọng được bày trí bắt mắt với những đồ cổ có giá trị cao.
Vô Ưu nhăn mày khó chịu, đôi mắt nhắm nghiền, trán vã mồ hôi như tắm cứ lẩm bẩm trong miệng nói mơ.
“Không…Tôi không giết mẹ anh. Âu Thiếu…”
Âu Thiếu cau mày thầm nghĩ “Cô ta đang nói mơ sao?”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, sức nóng làm anh giật mình vội thu tay về.
“Sốt rồi.”
Trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi lo lắng, bàn tay không tự chủ mà nhanh chóng cởi bộ đồ đang ướt nhẹp trên người cô.
Âu Thiếu bước lại chiếc tủ, lấy ra chiếc áo sơ mi của mình rồi đi lại chỗ Vô Ưu để giúp cô mặc vào, cả quá trình đôi mắt mở cứ nhìn vào nơi đỉnh núi tuyết sơn phủ trắng nhấp nhô, khuôn mặt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng rồi lấy tay che mặt quay đi tự chửi thể trong miệng.
“Đúng là súc sinh.”
Chợt Âu Thiếu nhớ ra điều gì đấy, anh quay lại đưa mắt nhìn chằm chằm về chỗ xương quai xanh, chỗ mà anh đã từng khắc cái tên của mình lên trên đấy.
“Dục Âu Thiếu.” Anh khó hiểu trong đầu.
Nếu như là Vô Ưu nhờ người khác xăm lên thì không thể giống nét bút của anh thế này được, tự cô bắt trước nét bút anh xăm thì càng không thể.
Anh bắt đầu hoài nghi nhưng vẫn không biết nên nghi ngờ, điều tra từ đâu.
Liệu bản thân có thực sự yêu Thanh Ý?. Truyện Tiên Hiệp
Bàn tay vô thức sờ lên dòng chữ trên xương quai xanh của Vô Ưu, càng khẳng định chắc chắn đây là nét bút của chính bản thân anh. Anh chỉ xăm tên của mình lên người con gái mà anh yêu nhất mà thôi.
Đầu óc anh bắt đầu trở nên hỗn độn “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mình sao có thể tự xăm tên của mình lên chính người đã giết chết mẹ và hại cả Thanh Ý?”
Nhớ đến ánh mắt buồn bã, thất vọng của Vô Ưu, lương tâm anh lại dao động không thể kiểm soát.
Cộc Cộc.
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên cùng với tiếng nói của người làm đã kéo anh quay lại hiện thực.
“Thiếu gia! Tôi mang canh ấm đến rồi.”
Âu Thiếu đứng lên, đi ra mở cửa rồi đón lấy bát canh ấm nghi ngút khói phía trên.
Cô người làm định rời đi thì bị Âu Thiếu gọi lại.
“Đợi đã.”
“Thiếu gia cần gì nữa sao?”
Âu Thiếu do dự một lúc rồi cũng hỏi “Trước khi bị tai nạn, người mà tôi quan tâm nhất là ai? Là Thanh Ý hay Lục Vô Ưu?”
Cô người làm bỗng giật thót, trán lấm tấm những giọt mồ hôi hột, ánh mắt đảo liếc cúi xuống như muốn né tránh, sợ hãi lắp bắp.
“Là…Là…Thanh Ý tiểu thư.”
Âu Thiếu nhíu mày nghi ngờ “Thật không?”
Cô người làm liền gật đầu như gà mổ thóc, ấp úng “Thiếu…Thiếu gia không cần gì nữa. Vậy…Vậy tôi xuống bếp làm tiếp đây.”
Âu Thiếu “Ừ” một tiếng.
Nhìn cáng dáng vẻ chột dạ và hoảng sợ không lưu loát kia càng làm anh nghi ngờ hơn.
Không thể hỏi được, hay tin ai trong ngôi nhà này nữa. Anh đành phải tự mình điều tra.
Những người ở đây ai cũng có nỗi khổ riêng, đi làm công cho nhà người ta để nuôi gia đình nên bị Thanh Ý đe doạ không cho nói cũng là điều đương nhiên.
Vì miếng cơm mà chấp nhận làm người xấu.
Âu Thiếu giúp Vô Ưu thay đồ rồi lại giúp cô đút canh nhưng cô mãi không chịu uống.
Miệng cứ ngậm chặt khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.
“Lục Vô Ưu, cô không muốn chết thì mở cái miệng ra.”
Cho dù bị anh đe doạ cô cũng nằm đấy không bảo sao.
Đúng là một tên ngốc, nói ra thì tự ái.
Cô đang bị sốt cơ mà?
Miệng cô lại mấp máy nói mơ “Âu Thiếu.”
Nghe cô gọi tên mình, trái tim anh bỗng đập lên thình thịnh, anh ngạc nhiên đưa tay chạm vào ngực mình để cảm nhận, rồi lại nhìn người con gái đang hôn mê trên giường.
Một loại cảm giác không thể diễn tả.
“Hay là…” Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu anh.
Để làm rõ cảm giác này, Âu Thiếu không ngần ngại mà đặt một nụ hôn lên má Vô Ưu, sát bên khoé miệng.
Đúng như anh nghĩ, không phải là cảm giác ghét bỏ mà cứ như muốn đòi hỏi thêm nữa, vô liêm sỉ đến tham lam mà di chuyển chạm đến đôi môi nhỏ bé lạnh lẽo ấy.
Đôi tay lại theo phản xạ mà lần mò bên trong áo của Vô Ưu.
Âu Thiếu bất giác giật mình liền buông Vô Ưu ra, ánh mắt khó hiểu nhìn người con gái ấy mà tự hỏi chính mình.
“Tại sao lại có cảm giác thân thuộc, không ghét bỏ, cứ như là mình đã từng làm rất nhiều chuyện này với cô ta vậy?” Anh lắc đầu tự nhủ “Không thể nào.”
Cộc Cộc.
Cùng gõ cửa cùng với giọng nói dẹo ngọt vang lên.
“Thiếu Thiếu, anh có trong đó không?”
Âu Thiếu giật mình.
Nếu như để Thanh ý biết anh đưa Vô Ưu vào đây thì chắc chắn ả sẽ nổi trận lôi đình cho xem.
Không còn cách nào khác, Vô Ưu thì vẫn đang hôn mê, anh liền giấu bộ quần áo ướt của cô xuống gầm giường, tự cởi bỏ đôi giầy và áo khoác ngoài leo lên trên giường nằm chung với cô.
Ôm Vô Ưu vào trong lòng rồi chùm chăn che kín đầu cô lại, chỉ để hở mỗi cái đầu Âu Thiếu.
“Em vào nha.”
Cùng với câu nói đấy là cánh cửa được mở ra. Thanh Ý bước vào, điều đầu tiên là ả đưa mắt dò xét xung quanh.
Không thấy gì khả nghi, Thanh Ý tươi cười đi đến chỗ giường của anh thì bị anh ngăn lại.
“Em đừng lại đây.”
Thanh Ý đứng lại ngơ ngác khó hiểu “Có chuyện gì với anh sao?”
“Anh cảm thấy trong người không khoẻ nên muốn nghỉ ngơi chút.”
“Anh không khoẻ sao? Không khoẻ chỗ nào? Em đi gọi bác sĩ đến cho anh.”
“Không, không cần.” Âu Thiếu liền đáp lại từ chối.
Thanh Ý ngơ ngác nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.
Âu Thiếu tiếp tục nói: “Hồi nãy chắc anh bị ngấm mưa nên có hơi mệt, nghỉ lát anh sẽ khoẻ lại, anh sợ sẽ lây bệnh cho em. Mau về phòng đi, anh…”
Bỗng nhiên anh dừng lại, toàn thân nóng hừng hực, sắc mặt cũng đỏ lên một cách lạ thường.
Thanh Ý thấy vậy thì càng lo lắng hỏi thăm “Âu Thiếu, anh có chắc là không sao chứ?”
“Chắc…Chắc…” Âu Thiếu lắp bắp không lên lời cứ như đang cố gắng kiềm chế d*ục vọng trong người.
Hóa ra là do hơi thở nóng hổi của Vô Ưu cứ thở vào cổ anh, đây lại là nơi nhạy cảm nữa khiến toàn thân anh rạo rực đến khó chịu, cô là đang đánh thức một con dã thú đầy khát v*ọng trong cơ thể của một người đàn ông.
“Chết tiệt.” Anh thầm chửi trong đầu.
Thanh Ý khó hiểu càng muốn đi tới thì Âu Thiếu khó chịu quát lên.
“Đừng đến gần đây.”
Thanh Ý giật mình khựng lại.
Thấy bản thân hơi quá, giọng nói anh bỗng dịu nhẹ đi “Anh xin lỗi, Thanh Ý, anh mệt rồi, anh muốn nghỉ ngơi.”
Hai tay ôm chặt siết lấy người Vô Ưu, hơi thở của cô làm cơ thể anh càng lúc càng phản ứng, thật muốn ăn sạch cô ngay lúc này.
Cảm nhận phía dưới của bản thân đã cứng lên chuẩn bị lâm trận thì lại nghiến răng, mắng trong lòng.
“Khốn kiếp, điên mất thôi.”