• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Âu thiếu, chúng ta có duyên nhưng không có nợ. Kiếp trước nợ anh, kiếp này tôi đã trả xong. Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”

“Em có cần phải tuyệt tình đến mức đấy không? Mọi thứ cứ cho Âu Thiếu này làm sai nhưng trên đời này không ai mà không mắc lỗi? Em ích kỷ tới mức không cho tôi một cơ hội sửa sai. Em có thấy bản thân mình tàn nhẫn đến mức nào không?”

Vô Ưu khẽ bật cười mỉa mai, lạnh giọng nói: “Cái sai lầm lớn nhất của bản thân là đã cho anh quá nhiều cơ hội, cơ hội quay lại để làm tổn thương chính mình.”

“Anh…”

“Dục Âu Thiếu, anh hiểu thế nào là quay lại không?Quay lại là nhất định phải hạnh phúc. Chứ không phải quay lại để tiếp tục câu chuyện khiến người ta đau lòng thêm một lần nữa.”

Trước câu nói sắc bén của Vô Ưu, Âu Thiếu không còn lời nào để nói, hay nói cách khác những câu nói của cô đã chạm đến lòng anh.

Ánh mắt Vô Ưu hệt như một kẻ không có tình cảm, cứ nhìn chằm chằm đối phương một lúc rồi hạ giọng: “Tôi không còn yêu anh nữa. Từ giờ anh sống hay chết, không liên quan đến Lục Vô Ưu này.”

Dứt lời, Vô Ưu quay người định rời đi.

Âu Thiếu không chấp nhận, anh siết chặt tay, không biết từ khi nào một hàng lệ đã âm thầm rơi xuống, giọng nói trầm thấp nghe đến bi thương.

“Vậy em có thể trả lại trái tim cho tôi được không?”

Vô Ưu khựng lại, nhưng cô không đáp.

Âu Thiếu nhoẻn cười cay đắng, ngước đôi mắt buồn bã nhìn bóng lưng cô tiếp tục nói:

“Thật ra…Anh đã sớm biết câu trả lời rồi. Chỉ là muốn đánh cược một ván. Anh đã cược, em vẫn còn yêu anh. Kết quả thì sao?..Kết quả…Anh thua rồi! Thua một cách thảm hại.”

Vô Ưu lặng thinh, đôi tay nắm lại thật chặt đến bật cả máu, cứ như đang kiềm chế cảm xúc, không cho phép bản thân khóc hay tỏ ra yếu đuối, nhất định phải cứng rắn và mạnh mẽ.



Nhắm mắt, hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra để điều chỉnh hơi thở của mình, lúc này Vô Ưu vẫn đứng quay lưng về phía anh, giọng nói nhẹ nhàng cất tiếng:

“Âu Thiếu. Nếu cuộc đời tôi là một cuốn sách. Vậy thì cuốn sách ấy tên gì nhỉ? Một kẻ phục vụ đồng tiền hay nhật ký những ngày cuối cùng?”

Không lời giải thích, Âu Thiếu im lặng cứ quất nghẹn trong tim.

Cặp mắt rũ xuống đau đến xé tận tâm can, bất lực mà nhìn Vô Ưu từng bước rời đi, không có can đảm để gọi cô lại nữa.

Cuối cùng thì nỗi đau vẫn lặp lại, cuối cùng trong lòng vẫn không thể yên, cuối cùng thì vẫn đi vào vết xe đổ cũ, cuối cùng vẫn là trái tim đầy nỗi đau này.

Âu Thiếu bất ngờ ộc ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đờ đẫn rồi ngất lịm đi.

Lúc này, tại nhà của Alip.

Trong một căn hầm ẩm thấp và tối tăm dưới ngôi nhà biệt thự xoa hoa lộng lẫy này.

Một người phụ nữ bị trói trên ghế, cơ thể bơ phờ như không có sức sống, bị bỏ đói mấy ngày nay, hai mắt bịt bằng vải đen không thấy gì, miệng con bị nhét một miếng vải, cứ ú ớ không thành tiếng.

Tiếng bước chân chầm chậm đi tới khiến người phụ nữ bị trói trên ghế hoảng sợ, toàn thân run lên bần bật cứ nép mình lại như muốn thu nhỏ bản thân.

Người kia đi tới, tháo dẻ bịp miệng và che mắt của người phụ nữ ấy, để lộ gương mặt gầy gò xanh xao, hai mắt thâm quầng nhăn nheo trông thật thảm hại.

Ả nhìn người đối diện, trừng mắt nghiến răng ken két, gắn lên tức giận “Giết tôi đi, có giỏi thì giết tôi đi.”

Vô Ưu bình thản không quan tâm, đi đến chỗ kia lấy một cái ghế khác đặt ngồi trước mặt Thanh Ý, khí thế chèn ép đầy sát khí.

"Tôi sẽ không để cô chết dễ dàng thế đâu. Thanh Ý.’

Thanh Ý sau khi biết là Vô Ưu thì tỏ thái độ khinh bỉ, nhìn liếc cô nhếch mép cười khẩy, giọng nói còn cố ý khiêu khích, chọc tức cô.

“Hừ! Biết ngay là con tiện nhân là cô mà. Lục Vô Ưu, một kẻ không có cha mẹ.”

Chát.

Tiếng bạt tay nghe đến chói tai. Vô Ưu bật dậy, không do dự giáng thẳng một cái bạt tay vào mặt Thanh Ý.

Một bên má của Thanh Ý bị tát nghiêng mặt, in nguyên năm ngón tay lên má đỏ ửng, khoé miệng còn bị rách ra một tý, đủ hiểu cú tát ấy mạnh đến cỡ nào.

Vô Ưu lạnh lùng, ánh mắt hận không thể cầm dao đem Thanh Ý ra băm thành trăm mảnh, cô đay nghiến trừng mắt. “Tội ác đối với loại người không có nhân tính như cô, thì có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không hết đâu.”

Thanh Ý không sợ hãi, ngược lại còn cười cợt, khiêu khích nói: “Thì đã sao? Ba mẹ của cô, em gái cô đều là do tôi giết cả đấy. Có giỏi thì giết tôi đi.”

Ả bật cười khanh khách, rồi lại nói tiếp “Ha ha ha ha ha! Cô có biết vì sao ba mẹ cô lại chết không? Ai bảo mẹ cô cướp đi trái tim của ba tôi nên mới khiến Thanh Ý này không có mẹ. Tôi phải giết hết những kẻ đã phá hoại hành phúc gia đình tôi. Chính tôi đã thuê người đâm chết ba mẹ cô rồi vứt xác xuống biến. Em gái cô cũng được toàn tụ rồi. Tại sao cô không đi theo lũ khốn đấy đi.”



Thanh Ý hét vào mặt Vô Ưu đầy căm phẫn.

“Câm Miệng.”

Vô Ưu giận dữ hét lên, dùng tay bóp chặt miệng Thanh Ý đưa lên đối diện với mặt mình, gằn giọng đay nghiến “Đừng nghĩ Vô Ưu này sẽ không dám làm gì cô. Thanh Ý, mối thù giết con, hại chết gia đình tôi. Cô đừng mong sống yên ổn.”

Nói xong, Vô Ưu hất mạnh miệng Thanh ý ra, nhưng ả vẫn không sợ, còn cười lớn như điên, cố ý chọc tức Vô Ưu.

“HA HA HA HA HA!”

Vô Ưu vẫn giữ gương mặt lặng thinh, nhìn Thanh Ý cười mà nhoẻn miệng khinh bỉ.

Cô lấy ra trong người một con dao nhỏ, rồi vòng qua phía sau Thanh Ý, hai tay của ả đang bị cột sau lưng ghế.

Thanh Ý chợt giật mình nhận ra điều gì đấy, ánh mắt tá hoả nói lớn.

“Cô muốn làm gì?”

Vô Ưu im lặng không đáp, cầm con dao trên tay, nhắm đúng vị trí.

Xoẹt.

Một tiếng hét thất thanh vang lên chói tai cùng với một dòng máu tươi đỏ thẫm nhỏ xuống sàn.

Cố tay phải của Thanh Ý đã bị Vô Ưu cắt đứt gân, máu cứ thế mà chảy thành vũng nhỏ.

Gương mặt Thanh Ý phờ phạc, miệng mấp máy chửi “Tiện nhân.”

Vô Ưu cũng chẳng quan tâm, mục đích của cô chính là khiến Thanh Ý sống không bằng chết, đây chỉ là khởi đầu nhỏ cho việc trả thù mà thôi.

“Cứ từ từ mà tận hưởng đi Thanh Ý.”

Suy nghĩ vừa dứt thì Vô Ưu lấy ra trong túi một cái gì đấy màu trắng, rải vào vết cắt vừa nãy trên tay Thanh Ý. Ngay khi vừa rơi xuống, ả trợn trừng mắt gào hét đau đớn dữ dỗi, cứ như muốn đập tan chiếc ghế đang bị trói, giẫy giụa đến ứa nước mắt, giọng nói đứt quãng khó khăn.

“Khốn…Khốn…”

“Là muối đấy. Thế nào, dễ chịu không? Thanh Ý.”

Vô Ưu cười đắc chí, so với những gì mà Thanh Ý làm thì còn quá nhẹ cho ả ta.

Thanh Ý không đáp, đau đớn không nói lên lời, trừng mắt nhìn Vô Ưu đầy căm phẫn.



Vô Ưu liền đáp lại bằng một nụ cười thân thiện đến ớn lạnh cả da đầu.

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng lại vô cùng lạnh lẽo “Cứ từ từ mà tận hưởng, trò vui còn ở phía sau kìa.”

Nói xong, Vô Ưu cũng rời đi, để lại Thanh Ý đang quằn quại trong cơn đau đớn.

Cứ như vậy, mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho tới một tuần sau.

Tại trước cổng biệt thự nhà Alip.

Không biết lý do vì sao Âu Thiếu lại biết Vô Ưu đang giam cầm Thanh Ý mà cử người đến đòi người.

“Vô Ưu, nếu em không giao người, anh sẽ báo cảnh sát vì tội bắt người trái phép.”

Vô Ưu cũng không khuất phục, đối diện anh mà đáp “Bằng chứng nào cho anh biết là cô ta đang bị tôi giam cầm?”

Âu Thiếu không trả lời câu hỏi của Vô Ưu, lớn giọng đe doạ.

“Vô Ưu, đừng bắt anh phải tố cáo em. Mau giao người ra đây.”

“Tôi không giam cầm cô ta.”

“Lục Vô Ưu, đó là vợ sắp cưới của anh. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, anh sẽ không tha cho em.”

Ba chữ “Vợ sắp cưới” đúng là một cái tin chấn động. Vô Ưu nhoẻn cười châm chọc.

“Hoá ra, anh đã thông suốt rồi sao? Hai người, đúng là xứng đôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK