Không phải cứ muốn là sẽ gặp được,trùng hợp chính là Thượng Quan Hiên hơn hai ngày nay đều không về nhà,có lẽ là đi an ủi tiểu tình nhân đi.
Dù hắn chưa trở về nhưng cũng không ảnh hưởng đến đám người làm tâm trạng cao hứng hoan hô, họ thầm cầu mong cậu mau sớm gả lại đây rồi sinh con nối dõi,chứ hằng ngày đối mặt với ông chủ lớn đều im lặng tẻ nhạt chán muốn chết.
Cố tình vào lúc này thì ngân hàng thông báo thẻ tín dụng của cậu đã bị khoá,không lâu sau đó liền nhận được điện thoại của mẹ kế ngụ ý khuyên bảo cậu về nhà nhận sai,còn cố tình khóc lóc sướt mướt đến thương tâm phế liệt.
Mễ Lạc Tranh trong lòng cười lạnh,yêu thương cái gì chứ? rõ ràng chính là mèo khóc chuột giả từ bi a,nhưng cậu chính là muốn xem bọn họ lần này còn muốn bày chiêu trò gì ra đây?
Trời vào cuối mùa xuân nên sau bảy giờ sáng, ánh mặt trời ấm lên dào dạt, gió xuân từ từ thổi qua, làm người cảm giác thoải mái dễ chịu.
Mễ Lạc Tranh ôm chầm lấy cánh tay rắn chắc hữu lực của Thượng Quan Cảnh,hai người đang cùng nhau đi dạo trong vườn hoa cho tiêu thực, tâm tình của cậu rất là sung sướng hạnh phúc, bước chân bước nhỏ nhẹ nhàng,đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, giống như một gốc cây đang nở hoa tản ra hương thơm mê người.
Thượng Quan Cảnh xưa nay hành sự vô tình lãnh khốc,trên thương trường không ai là không sợ y thế nhưng trong phương diện tình cảm lại chính là một nam nhân ngây thơ.
Luôn tự nhủ rằng bản thân tâm trí kiên định,là vì làm sai vì muốn chịu trách nhiệm cho nên mới cưới thiếu niên.
Nhưng tưởng tượng đến một ngày hai người kết hôn,thiếu niên khi ấy chính là vợ của y,hai người sẽ chung chăn gối cậu sẽ ở bên cạnh y mỗi ngày,nghĩ tới đây đáy lòng không khỏi nổi lên gợn sóng khác thường.
Hai người xánh vai cùng nhau bước,bầu không khí mát mẻ hoà quyện với lãng mạn hài hoà.
Người thì cao lớn anh tuấn khí thế cường đại, người thì dáng người thon thả vòng eo con kiến và đôi chân dài,làn da trắng hồng dưới ánh nắng càng toả ra mị lực hấp dẫn dịu dàng,hai loại khí chất cực hạn ở trên người bọn họ phơi bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám người làm đứng từ phía xa trộm ngắm dung nhan của ông chủ nhỏ tương lai,ánh mắt tất cả đều mang theo vui sướng và cung kính, nhưng cũng có người trong lòng mang đầy nghi ngờ phức tạp,kì thật Triển đại thiếu gia rất tốt hơn nữa lại dịu dàng xinh đẹp,khí chất thượng thừa,thật không hiểu nổi tại vì sao lại bị thiếu gia hủy hôn nữa??
Chẳng lẽ lấy Triển Ninh Ninh so ra mị lực nhan sắc còn có thể so với cậu cao hơn hay sao?
"A Cảnh,khi rảnh rổi anh thường thích làm cái gì nhất?" Mễ Lạc Tranh khoé môi mang theo ý cười,dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói,vừa ôm cánh tay vừa ở bên cạnh đề ra câu hỏi tìm hiểu thỏi quen sinh hoạt thường ngày và sở thích kiếp này của y.
"Vậy nấu ăn có tính không? nếu cậu thích tôi sẽ nấu cho cậu ăn thử? " Thượng Quan Cảnh hơi dừng bước chân,đăm chiêu ngập ngừng chút rồi mới trả lời,thanh âm hoàn toàn giống như cũ lạnh băng trầm thấp.
Mễ Lạc Tranh toàn thân tức khắc đứng hình, thật không ngờ thú vui nhàn nhã kiếp này của y lại chính là nấu ăn!!! nghĩ lại món chè tôm xào giấm ở kiếp trước đến nay vẫn cảm thấy rùng mình,với tay nghề bếp núc thượng thừa của y thiết nghĩ đừng bao giờ xuống bếp thêm lần nào nữa.
Nam nhân ánh tuấn như vậy mà lại xuống bếp bình tĩnh nhặt rau thái thịt, nghiêm túc nấu ăn chính là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng tuyệt đối đừng vì ham muốn nhất thời của bản thân mà làm hại bao tử người khác!!! Mễ Lạc Tranh tâm thần rung động, trong nháy mắt tim giống như bị cái gì đánh trúng, bùm bùm loạn nhảy.
Thượng Quan Cảnh nhạy bén cảm giác được thiếu niên khác thường,dừng hẳn bước chân đưa lòng bàn tay qua áp lên trán cậu,ngữ điệu chuyển biến mang vẻ ôn nhu khó dò hỏi "Trong người không khoẻ sao?"
Mễ Lạc Tranh da mặt đỏ lên mà vội vàng lắc đầu,cậu như thế nào có thể đứng trước mặt y nói ra những suy nghĩ kia chứ,một mình cậu trầm cảm là qúa đủ rồi "Em mới không có việc gì đâu? có a Cảnh quan tâm em làm sao có gì được chứ?" nói song liền ôm chầm lấy y,ngẫng đầu giương đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Thượng Quan Cảnh,ẩn ẩn nơi đáy mắt lại mang đầy vẻ chờ mong.
Cảm nhận rõ thân nhiệt cả hai, lồng ngực y lại lần nữa phập phồng nhảy loạn,vành tai sau đó lấy tốc độ cực nhanh mà trở nên nóng ran ửng đỏ,đáy mắt lướt qua tia thoả mãn nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói "Đúng thật là tiểu yêu tinh nghịch ngợm mà! "
"Hư~ mới không phải nha,yêu tinh xấu muốn chết ai mà thèm chứ!" Mễ Lạc Tranh bĩu môi phồng má tỏ vẻ oan ức nói.
"Được rồi tôi không chọc em nữa! sau sinh nhật em là kết thúc kì nghĩ đúng không? phía trường học tính toán thế nào? có ai gây khó dễ hay ức hiếp em không?" Thượng Quan Cảnh ánh mắt ôn nhu đưa tay miết nhẹ viền tai ửng đỏ mềm mại của cậu.
Mễ Lạc Tranh vùi loạn đầu ở giữa ngực y không ngừng xoa,bàn tay trái bánh giò khẽ vỗ suy tư rất nhanh liền nói "Không có việc gì,ở trường học bọn họ còn sợ em mà ai dám ức hiếp chứ!"
Y biết thiếu niên đã rời khỏi nhà kia do xích mích với gia đình,trước mắt đã có chổ ở nhưng quán bar kia qúa mức ngư long hỗn tạp,mà mối quan hệ với người nhà rất căng thẳng.
Thiếu niên vì y nên mới cùng "chồng sắp cưới" chính thức trở mặt bị đánh đến trầy khắp cơ thể,y là trưởng bối và cần có trách nhiệm với những gì thiếu niên phải chịu,nhưng dựa theo phong cách hành sự trước nay nên là cho cậu một phòng VIP đóng sẵn viện phí,rồi sau đó cho một số tiền là xem như giải quyết êm xuôi mọi việc.
Nhưng cố tình y lại đánh dấu người ta,chu kì phát tình sau này đều sẽ tiết ra hương vị dành riêng cho y.
Dẫn đến trong lòng một hạt giống tham luyến nho nhỏ sinh sôi,nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sủng nước như nai con,thêm vào dáng vẻ yếu đuối hưởng thụ khi nằm trong lòng y khiến y mềm lòng,trực tiếp đồng ý hôn sự và đem người về nhà chính ở chung.
Tiểu đáng thương vì y mà mất đi rất nhiều thứ, kết hôn là việc nhỏ,không sao! y làm được mà.
Dặn dò quản gia và toàn bộ trên dưới người làm về vị chủ nhân tương lai này,để bọn họ tôn trọng biết thân phận và chăm sóc tốt cho cậu,làm những món ăn tốt cho vết thương đúng hạn nhắc nhở cậu những thứ cần kiêng khem không đụng.
Nơi này vốn dĩ không phải tổ trạch ban đầu,là do ông nội của y mua được và truyền lại cho con cháu,cả mấy toà núi chung quanh đều thuộc sỡ hữu của Thượng Quan Cảnh.
Mà tổ trạch này chính là nơi người người ngưỡng mộ,muốn vào tham quan của đô thành,Thượng Quan Hiên luôn lấy việc bản thân là người thừa kế tương lai mà tự hào cũng không có ý dọn ra riêng chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài chơi rồi lại về nhà thôi,nay cậu đã chính thức dọn vào đây ở rồi,vả lại cậu thật muốn xem sau khi hắn ta biết cậu ở đây sẽ là cái bộ dáng gì nha!!
Dù sao trước đây cũng từng kết giao với tên tra nam này vẫn là hiểu biết nhất định,hắn chưa bao giờ được nghe qua hay biết bất cứ thông tin gì về mẹ ruột,từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt trong chủ trạch với cha là thỉnh thoảng quan tâm hỏi thăm vài câu có lệ,không phải là y không dạy mà là do hắn khi nhìn thấy y đều rất sợ hãi mà khóc toáng cả lên.
Vả lại căn biệt thự này rất lớn,cho dù ở chung một mái nhà cũng không nhất định sẽ gặp mặt nhau,một người lãnh đạm một người sợ hãi tiếp xúc,dần già ngày càng xa cách và phát triển thành tình trạng giống như hiện nay vậy.
Mễ Lạc Tranh nghĩ nếu hắn đã đi an ủi ả người yêu kia thì chắc sẽ không về nhà sớm đâu nhỉ? cho nên cậu đoán chắc phải ít nhất tới ngày sinh nhật hủy hôn mới chạm được mặt nhau.
Nhưng oan gia chính là tào tháo,mà tào tháo chính là vừa nhắc là tới liền,ngay sáng hôm sau đó khi hai người đang xem tivi trong phòng khách,cậu vừa từ trong lòng y thoát ra định bụng vào bếp lấy trái cây thì chạm mặt hắn ta.
Thượng Quan Hiên với bộ dáng an tĩnh xuất hiện,vừa thấy cậu liền tức khắc kinh ngạc đến ngẫn người.
Ngay sau đó sắc mặt tức khắc chuyển biến mà rống giận quát lên "Tên tiện t*ì chết tiệt này!!! cắm sừng tôi còn dám cả gan xuất đầu lộ diện? tại sao mày lại ở đây? ai cho phép mày đến đây hả???"
Mễ Lạc Tranh bị rống đến sắc mặt trắng bệch, cả người cậu nhè nhẹ run rẫy,hai mắt oan ức ngập nước vô tội lúng túng không biết là sao mà nhìn về phía y.
Nhận được cầu cứu Thượng Quan Cảnh chính thức lên sàn,đứng dậy đi về phía cậu một tay đút túi tay còn lại vỗ nhẹ lên bả vai cậu biểu ý an ủi,sau đó liền mặt lạnh cau mày nhìn hắn
"Nhà này của tôi,tôi thích cho ai ở thì người đó có quyền ở,cậu thích ý kiến?"
Thượng Quan Hiên nghe song lời y càng thêm kinh ngạc,sau đó cả giận chỉ tay thẳng vào mặt cậu mắng "Triển Hàm Dương tên khốn nhà cậu có phải đã nói bậy gì với cha tôi rồi đúng không? tôi nói cho cậu biết,mặc kệ cậu dùng bất cứ mưu kế gì thì tim tôi chỉ thuộc về một mình Triển Ninh Ninh mà thôi!! Triển Hàm Dương tôi khuyên cậu nên chấm dứt ngay cái suy nghĩ lạc mềm buộc chặt muốn níu kéo đó đi,giữa tôi và cậu tuyệt đối không thể nào!!"
"Cha à,con và cậu ta đã chia tay rồi,mặc kệ cậu ta nói gì thì đều là dối trá lừa ghạt!! cha tuyệt đối đừng tin cậu ta!!"
"Chính vì tôi biết hai người đã chia tay cho nên mới cho cậu ấy ở lại đây,đã là người xa lạ khòng chút liên quan thì không nên tự mình đa tình mà rước lấy nhục nhã,cậu ấy sẽ ở lại đây nếu như cậu không muốn nhìn thấy thì có thể dọn ra khỏi đây mà,cửa rộng lắm mời" Y lạnh lùng giơ tay làm động tác mời,vốn dĩ nếu hắn ngoan ngoan nghe lời y liền sẽ chia một phần gia sản cho hắn thừa kế một hai,vì dù sao cũng là con riêng do người cha qúa cố của y ngoại tình với gái đi*ếm sinh ra,khi ấy Thượng Quan Hiên vừa sinh ra thì trùng hợp cha y gặp tai nạn qua đời, mẹ biết được chuyện này thì đau khổ thương tâm cực độ và ra đi ngay sau đó,người ngoài không biết sự thật do y đã cật lực che giấu và bảo toàn danh dự cho cha mình.
Trong lòng có bao nhiêu hận cha thương mẹ liền có bấy nhiêu không thích Thượng Quan Hiên,chỉ là hiện tại chưa phải lúc công khai hắn ta không phải con ruột y.
Hắn ta hận không thể rèn sắn thành thép cả giận nói "Cha! người không biết đâu,vừa mới tối thứ hai tuần trước Triển Hàm Dương còn ở khách sạn thông đồng gian phu cắm sừng con đó!! cậu ta còn! "
Nhưng chưa kịp hết câu thì đã bị y giơ tay ngăn cản,Thượng Quan Cảnh mày kiếm cau chặt hừ lạnh nói "Thượng Quan Hiên tôi cảnh cáo cậu, cậu ấy là khách qúy của tôi,nếu để tôi thấy cậu vô lễ lần nữa thì lập tức cuốn gói cút khỏi đây cho tôi!!!" y hiện tại bây giờ rất không vui,hắn mắng gian phu chẳng phải là chửi thẳng vào mặt y hay sao??
Đã từ rất lâu hắn chưa hề thấy y tức giận thế này bao giờ,mà dạo gần đây hễ gặp chuyện liên quan đến Triển Hàm Dương y đều sẽ cực kì tức giận,khí thế đó khiến hắn sợ hãi không dám hé răng nữa lời,chỉ có thể oan ức xiết chặt tay,sau đó dùng ánh mắt căm hận phẫn nộ trừng lấy Mễ Lạc Tranh.
Cậu hơi khịt mũi,ngữ điệu ngẹn ngào sắp khóc hơi lắc nhẹ cánh tay y nói "Cảnh thúc! hai người đừng vì cháu mà cải nhau nữa! nếu.
.
nếu a Hiên không thích gặp thì cháu sẽ chuyển ra khách sạn ở! "
"Không cần! e! cậu cứ ở lại đây mặc kệ nó, để tôi xem thử dưới mí mắt tôi ai dám giở trò!" trên mặt y lúc này không có chút biểu hiện nào gọi là tức giận,cảm xúc dư thừa cũng không,nhưng đã đứng trên đỉnh cao nhiều năm khí thế không giận tự uy đã đủ khiến hắn câm lặng không nói nên lời.
Nhìn thoáng qua đồng hồ sắc mặt l y nhẹ nhàng hơn,giơ tay muốn xoa đầu cậu thì sực nhớ hắn đang ở đây liền chuyển qua vỗ vai nói "Tôi ở công ty có cuộc họp quan trọng hiện tại cần phải đi ngay,đừng lo lắng gì cả! chủ nhà này là tôi không phải nó cậu cứ yên tâm mà ở.
"
"Biết chưa?"
Mễ Lạc Tranh nhu thuận ngoan ngoãn gật đầu đáp.
"Vết thương hạn chế tiếp xúc với nước và vận động mạnh,đừng uống rượu không tốt đâu, cậu không cần ở nhà đợi! nếu chán thì có thể ra ngoài vui chơi mua xắm,xe tùy cậu chọn lấy, hôm nay hơi bận khả năng chiều tối tôi mới về nhà được" nói song liền lên lầu thay quần áo, trong phòng khách hiện tại chỉ còn có hai người Mễ Lạc Tranh và Thượng Quan Hiên.
Hắn đứng im trừng mắt không chịu rời đi,mà cậu trông dáng vẻ nằm gác chân lên sofa xem tivi lúc này lại cực kì tự nhiên,trên bàn bày biện đủ loại hoa qủa cắt sẵn tươi ngon,chén kem tươi trắng đầy ú ụ đã vơi đi hơn nữa.
Không có chút gì gọi là khách khí gượng gạo,khiến hắn tức giận không thôi,rõ ràng nơi này là nhà của hắn, nhưng hắn lại trở thành người hoàn toàn xa lạ.
"Mày đúng là hạng người đê tiện trơ trẻn, dù tao không biết mày dùng cách gì để thuyết phục cha tao và mục đích thật sự là gì?? nhưng tao cảnh cáo mày tốt nhất nên từ bỏ ý định và mau chóng cút đi!! nếu còn xuất hiện trước mặt tao lần nữa,tao tuyệt đối sẽ khiến mày hối hận!!" hắn dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo nhìn cậu.
Mễ Lạc Tranh trên ghế sofa hơi ngiêng người, với tay cầm lấy một qủa dâu tây to vừa cắn vừa cười tươi nói "Nếu như việc tôi ở lại đây khiến cậu chướng tai gai mắt tôi thực sự rất vui, nhưng tôi cũng khuyên cậu nên biết tự lượng sức mình,biết vị trí bản thân ở đâu mà cư sử cho phải phép.
Cảnh thúc là gia chủ của Thượng Quan gia,toàn bộ khu vực này đều là của thúc ấy.
Mời tôi ở lại cũng là thúc ấy Thượng Quan Hiên cậu lấy cái quyền gì phản đối tôi chứ? mà tò mò thật nha,cậu sẽ làm cách gì để khiến tôi hối hận đây~"
Cắn nốt qủa dâu trên tay,cậu chớp mắt khiêu khích nhìn hắn ngữ điệu ngã ngớn thiếu đòn khiến tức giận trong lòng hắn dâng cao,hận không thể xông lên đánh chết cậu cho hả giận.
"Sao không ngồi đi? đứng không thấy mỏi chân à?"
"Đây là nhà tôi thích làm gì là quyền của tôi, lão tử không cần hạng người đê tiện như cậu quan tâm!!!"
"À~ vậy tôi mách Cảnh thúc cậu chửi tôi là đồ đê tiện để xem thúc ấy sử lí thế nào?" cậu hơi liếm môi cười giảo hoạt nói
"Triển Hàm Dương cậu chơi đẹp chút có đươc hay không hả? " hắn đập mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn cậu mà ngiến răng gằn giọng.
Mễ Lạc Tranh không trả lời,hai mắt hoa đào cong lên thành hình trăng khuyết sáng lấp lánh, nốt ruồi lệ chí sinh động.
Hai má căng đầy do ăn nhiều trái cây nhưng không hề phản cảm,ngược lại còn mang đến cho người ta cảm giác giống như chú hamster đang dự trữ thức ăn vậy,trông rất đáng nghịch ngợm đáng yêu.
Thượng Quan Hiên càng nhìn càng thấy chướng mắt,chợt nhớ tới mục đích thật sự trở về lần này của bản thân mà giữ lại bình tĩnh giọng điều nghiêm túc nói "Triển Hàm Dương tôi biết cậu hận tôi,nhưng tiểu Ninh em ấy không có lỗi cậu đừng nhằm vào em ấy nữa được không?"
Đang nhai trái cây Mễ Lạc Tranh trực tiếp bị những lời này làm cho ngẹn họng,vội vã cầm lấy ly sữa trên bàn mà tu liền một hơi,đem trái cây khó khăn nuốt xuống,khuôn mặt ửng đỏ hoang mang nhìn về phía hắn.
Hành động vô tình này trong mắt Thượng Quan Hiên chính là e ngại chột dạ,đang định nói thêm gì đó thì chuông điện thoại reo lên,hắn nhìn màn hình chút rồi xoay người ra ngoài.
Mễ Lạc Tranh bĩu môi khó hiểu hừ lạnh một tiếng,hoàn toàn không đem câu hỏi vừa rồi đặt nặng trong lòng,tên tra nam cẩu chướng hồi nhỏ bị té giếng đúng không hả? tự nhiên lại nói điên khùng cái gì?nhớ tới câu nói của hắn trước khi rời đi,câu suy đoán chẳng lẽ bên Triển Ninh Ninh sảy ra vấn đề gì sao??
Đợi thêm một lúc,sau khi tiễn y đi làm thì Mễ Lạc Tranh xuống gara lái xe tới quán bar tìm Mục Thanh.
Phú nhị đại vừa đua xe song trở về trên người còn mặc nguyên bộ đồ đua màu đen nhám, ngũ quan dáng người vốn dĩ không tệ nay lại càng thêm đẹp mắt.
Mục Thanh thấy mấy miếng băng gạc và bó bột trên người cậu liền cả kinh sửng sốt hỏi "Làm sao vậy? là ai dám đánh em hả? có phải tên tra nam nhà Thượng Quan kia không?"
"Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa? tên khốn nạn đó!" Mễ Lạc Tranh hữu khí vô lực bất đắc dĩ thở dài nói "Mà hắn ta lại tìm em nhắc đến Triển Ninh Ninh,khuyên em đừng gây khó dễ cho nàng ta nữa,bộ mấy ngày nay đã sảy ra chuyện gì hay sao? anh có biết hay không?"
Mễ Lạc Tranh thuận miệng vài câu,liền đem bát nước bẩn hắt toàn bộ lên người tên tra nam kia, thuận tiện hướng Mục Thanh tìm hiểu chút tin tức.
Mục Thanh cào cào mái tóc hơi ẩm mồ hôi trên đầu,tổng kết câu hỏi của cậu nghe được liền phì cười một tiếng thực vui vẻ "Ả tiện nữ Triển Ninh Ninh kia sao? còn không phải chuyện tốt của ả bị Cảnh thúc vạch trần trước thiên hạ,danh tiếng xấu đến cực điểm,mà Thượng Quan Hiên lại ý đồ đem nàng ta đi du nhập giới thượng lưu, anh vừa nhìn liền chướng mắt hai kẻ đê hèn đó, không cần anh động thủ thì mấy vị tiểu thư tài phiệt khác đã chủ động cô lập dè bỉu nàng ta rồi,bị các nàng liên thủ bắt nạt mà mất hết mặt mũi xem chừng chắc đang khóc ở nhà đấy haha! "
Mục Thanh tường tận kể lại chuyện hôm đó ả ta làm trò cười cho thiên hạ như thế nào,vừa nghĩ liền thấy sảng khoái đến thanh thần khí sảng a.
Anh nghĩ ngợi trong chốc lát lại quay sang nhìn cậu,bộ dáng thiếu niên yên lặng không rõ vui buồn khiến y có chút lo lắng,vì dù sao cũng là nhìn cậu lớn lên luôn xem cậu như em trai mà đối đãi,anh cũng không nỡ nhìn cậu rầu rĩ không vui.
"Mau! đứng dậy đi! anh đưa chú mày đi tận hưởng khoái lạc nhân gian!" nói rồi liền không kịp chờ cậu phản ứng đã kéo cửa xe ra mà nhét người vào trong,chồm ngang người qua cài dây an toàn cho cả hai rồi đạp mạnh chân ga phóng đi như bay.
Đến sân đua chuyên dụng lần nữa tham gia đua xe,cùng đội đua của Mục Thanh lượn quanh ngoại ô và thành phố tận vài vòng lớn nhỏ,loại hình đua xe này đặc biệt kích thích,là thú vui tiêu khiển xa hoa của những thiếu gia nhà giàu, nguyên chủ Triển Hàm Dương cũng biết,chỉ là được một thời gian ngắn về sau Thượng Quan Hiên không thích cậu ta liền không đua nữa.
Qủa không hổ danh đệ nhất,Mục Thanh kĩ thuật lái xe thần sầu điêu luyện,đường rẽ bùn lầy đường dốc! tất cả chướng ngại đều dễ dàng vượt qua hết thảy,cảm giác sảng khoái kích thích này khiến cậu rất chi hưởng thụ.
Sau khi từ trường đua trở về quán bar dọn dẹp hành lí,Mễ Lạc Tranh ngỏ ý muốn mời Mục Thanh đến tham quan nhà mới của mình,thuận tiện giới thiệu vị hôn phu sắp cưới mới luôn.
Mục Thanh tính tình hào sảng liền vui vẻ đáp ứng chở cậu về nhà,mà trùng hợp chính là hôm nay Thượng Quan Hiên mời bạn bè của hắn và Triển Ninh Ninh đến ngoại ô Long Đằng chơi, mục đích chính là muốn nhục nhã,âm mưu áp bức ép cậu rời đi.
.
Danh Sách Chương: