Cũng may nàng có mang theo một bát thạch hoa quả tự làm...
Ngư Ngư nghiêm túc chuẩn bị đồ ăn vặt xem cuộc vui, Hách Liên Dạ vẫn nhớ rõ Ngư Ngư từng nói thạch hoa quả kia càng lạnh ăn càng ngon, cho nên không cần Ngư Ngư nói, tự động cầm cái bát nhỏ được bọc kín kia, dùng nội lực giúp hạ nhiệt, còn bình tĩnh phân phó Hà Nghiêm, "Nhóm lửa, thử ném vào xem sao."
"Dạ." Hiển nhiên Hà Nghiêm đã quen nghe các thể loại mệnh lệnh biến thái của chủ tử nhà mình rồi, hai mắt không chớp lấy một cái, vững bước đi về phía trước.
Đợi đến khi đứng trước mặt tiểu cung nữ tự xưng là Hách Liên Ngôn kia, hắn còn quay đầu bình tĩnh hỏi, "Chủ tử, là lửa nhỏ, lửa vừa hay lửa lớn?"
Chủ tớ vô cùng tự nhiên thể hiện sự lưỡng lự như khi trao đổi kĩ thuật nướng thịt vậy....
Sắc mặt tiểu cung nữ có phần xanh xao, nhưng lại không bị dọa đến mức cầu xin tha thứ, mở miệng nói với giọng hơi run run, "Thật ra muội không nhớ rõ lắm chuyện lúc nhỏ, nhưng nếu hoàng huynh đã nói muội như vậy, thì muội nhất định sẽ làm vậy."
Lại vẫn giảo hoạt nói mình là Hách Liên Ngôn nữa.
Hách Liên Dạ không để ý đến nàng ta, cười trả lời Hà Nghiêm, "Lửa lớn đi, dù sao cũng không phải ăn, không cần sợ nướng lên sẽ bị cháy."
"..." Tâm trạng Ngư Ngư vô cùng phức tạp nhìn vào mực nướng trong túi, không biết từ nay về sau phải dùng thái độ gì để đối mặt với nó đây...
Mùa đông ở cổ đại thì việc sưởi ấm trong phòng giam không được quan tâm tới, đến mùa hè cũng chỉ đặt một chậu than ở một góc, cho nên đủ loại dụng cụ để đốt lửa ra đời.
Hà Nghiêm nhanh chóng tạo một cái lò lửa lớn, vô cùng bình tĩnh nói với tiểu cung nữ, "Mời."
Giọng nói kia vô cùng khách khí giống như khoan nghênh khách quý tới nhà chơi vậy.
Dưới cái nhìn soi mói đến mức nín thở của mọi người, tiểu cung nữ này lại đứng dậy, ngoan cố không chùn bước đi về phía chậu than.
Chuyện ngày hôm nay lớn như vậy, Thái tử... cũng chính là Tiểu Trần Tử đương nhiên có mặt, thấy một màn này thì khẽ nhíu mi, ánh mắt bận tâm nhìn Hách Liên Dạ.
Hắn dùng hình tượng Thái tử xuất hiện thì biểu cảm trên mặt rất ít ỏi, tuy nhiên trong giờ phút này hắn hoàn toàn không mấy lo lắng biểu cảm của mình bị lộ.
Bởi vì tất cả mọi người đã không còn tâm tư quan sát hắn làm gì, đều nóng lòng đến mức muốn mọc thêm đôi mắt nữa để nhìn tiểu cung nữ này, còn một đôi khác thì dùng để quan sát Hách Liên Dạ.
Y thật sự không ngăn cản sao!
Thực ra những kẻ làm ở Hình bộ rất ít tiếp xúc với Hách Liên Dạ, tuy nhiên với những lời đồn được nghe trong mấy năm nay thì bọn họ cũng hiểu được phong cách hành sự của y.
Cho nên bất kể y nói năng bình tĩnh đến mức nào thì bọn họ cũng sẽ không tin chuyện Thập Thất công chúa không sợ bị lửa thiêu.
Một đám người đều khẳng định đây là chiêu mà Hách Liên Dạ dùng để tiểu cung nữ kia phải lòi đuôi chuột, một phương pháp đánh bậy đánh bạ của một vị biến thái.
Thế nhưng mặc dù mắt nhìn thấy tiểu cung nữ đang khẩn trương, lại không lòi đuôi, thật sự đi về phía chậu than, tất cả mọi người đều không ngồi yên được nữa rồi.
Cho dù động tác có nhanh thế nào đi nữa, nhưng ngọn lửa vô tình, chỉ đốt cháy một chút cũng sẽ để lại một vết sẹo lớn, chẳng lẽ y không sợ muội muội ruột của mình bị thương hay sao?
Trước phản ứng của tiểu cung nữ, cả đám người bắt đầu có hành động, cảm thấy có lẽ nàng thật sự chính là Thập Thất Công chúa mất tích nhiều năm nay.
Thấy tiểu cung nữ này sắp sửa bước một chân vào chậu than, Tiểu Trần Tử không nhìn được nữa, muốn sai người ngăn cản, tiểu cung nữ này lại đột nhiên như sụp đổ ngồi sững trên mặt đất, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, "Cửu tiểu thư, người nói sẽ giữ lại mạng của ta, sẽ không để cho ta chết mà!"
Bị nhiều người vây xem như vậy, Ngư Ngư cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhiều ánh mắt cùng nhìn chằm chằm như vậy, khiến nàng có loại ảo giác giống như bọn họ đang muốn cướp giật đồ ăn của nàng...
Cho nên Ngư Ngư ra dấu, quay lưng tiếp tục ăn...
Hà Nghiêm vẫn rất trấn tĩnh, "Vương phi nói các ngươi nói cho xong đi, nàng đang nghe."
Quần chúng: "..."
Những người khác đã hóa đá, Hách Liên Dạ nín cười, nhưng tiểu cung nữ này lại như bị những lời này chọc thẳng vào trái tim, sắc mặt thoáng cái xám như tro tàn, "Cửu tiểu thư, người thật sự không quản sống chết của ta hay sao..."
Ngư Ngư không thể không thừa nhận diễn xuất của tiểu cung nữ này vô cùng xuất thần nhập hóa, nàng quay lưng lại nên không nhìn thấy bộ dạng nàng ta, cũng không thấy được nét mặt của nàng ta, nhưng vẫn có thể lay động đến tâm tình của nàng. Lời kịch này có lực công kích không phải bình thường.
Trong đại lao hoàn toàn im lặng.
Trong mấy tháng gần đây, ai cũng biết cái vị không thể chọc vào kia ở Tĩnh Vương phủ kia sủng ái Cửu tiểu thư đến mức nào, tiểu cung nữ này giả mạo Thập Thất công chúa thì có lẽ còn có đường sống, nhưng nếu dám vu oan giá họa cho Cửu tiểu thư Trình gia...
Tưởng tượng đến cơn thịnh nộ của Hách Liên Dạ, tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run.
Nhưng... nếu đây không phải là vu oan, mà là sự thật thì sao?
Ý nghĩ đáng sợ này xẹt qua trong đầu mọi người, cả đám người kinh hãi rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Ngư Ngư cũng ăn xong thạch hoa quả tự chế của nàng, lau tay sạch sẽ, xoay người lại... cầm quả đào vừa đưa tới bắt đầu ăn, tiểu cung nữ ngồi sững trên mặt đất lại bắt đầu mở miệng.
Nàng ta nhìn chằm chằm đồ vật đang biến dạng trên tay Ngư Ngư, rất lâu sau đó mới cười khổ một tiếng.
"Là ta ngu ngốc nên mới tin vào lời hứa hẹn của Cửu tiểu thư..."
Nàng ta biểu lộ nụ cười bi thảm, lại mở miệng, ánh mắt trở nên kiên định, "Cửu tiểu thư, A Nguyệt là người sợ chết, ban đầu do tham tiền mới nhất thời hồ đồ mà đáp ứng giúp người hạ độc, người lại bất chấp sự sống chết của A Nguyệt, A Nguyệt sẽ không giúp người bảo vệ bí mật nữa."
"Ban đầu là Cửu tiểu thư cầm theo một bao thuốc bột đến tìm ta, để ta trộn vào trong thuốc giải của Hoàng hậu nương nương, lúc ấy Cửu tiểu thư có nói khắp thiên hạ này chỉ có mình nàng có giải dược, bởi vậy nàng mới có thể cứu mạng của Hoàng hậu, tiêu tan hiềm khích với Hoàng hậu nương nương khi trước, nương nương cũng sẽ không ngăn cản nàng gả cho Thái tử điện hạ nữa."
"Cửu tiểu thư nói, tâm tư của Tĩnh Vương gia bây giờ đã thay đổi, không muốn tranh đoạt giang sơn, nàng theo Tĩnh vương thì từ nay về sau nàng là Vương phi, nếu như gả cho Thái tử điện hạ thì nàng là Thái tử phi, từ nay về sau... còn là Hoàng hậu."
A Nguyệt nói năng đứt đoạn, lời này nghe ra cũng có phần hợp lý.
Huống hồ điều kì quặc nhất chính là theo như lời đồn thì Cửu tiểu thư Trình gia tinh thông đủ cầm kỳ thư họa, lại là tiểu thư khuê các, nhưng theo như lời đồn thì chưa bao giờ đề cập đến chuyện nàng biết y thuật cả.
Nhưng sự thật ngày đó phơi bày ra trước mặt, loại độc này toàn bộ Thái y viện đều không giải được, vậy mà Cửu tiểu thư lại hoàn toàn giải được vô cùng nhẹ nhàng.
Là y thuật của nàng thật sự cao minh, hay do nhân duyên lấy được loại độc dược lợi hại, đúng lúc trong tay có thuốc giải mới xuất thần được như vậy?
Cả đám người nghe thấy lời này lại không dám thở, rất muốn nhìn xem mấy vị kia hiện giờ xuất hiện biểu cảm gì, nhưng đều không dám ngẩng đầu lên.
Thật ra Ngư Ngư cũng rối rắm không kém gì mấy người họ.
Tại sao nhất định phải làm Hoàng hậu? Nàng vô cùng nghiêm túc hỏi, "Chẳng lẽ thức ăn trong cung rất ngon sao?"
"Khởi bẩm Vương phi, mấy đầu bếp có tay nghề tốt nhất trong Ngự Thiện Phòng đều đã bị xách về vương phủ rồi ạ." Giọng nói Hà Nghiêm cứng ngắc đáp lại.
Làm tâm phúc của Hách Liên Dạ thì cần phải có tố chất tâm lý như thế này...
Bất kể ở trong hay ở ngoài vương phủ, bên cạnh đều là người của mình thì là chó là mèo đều được (ý nói cư xử như kẻ điên kẻ dại hay khóc lóc cười đùa), ở trước mặt người ngoài thì bất kể trong tình huống nào cũng đều phải bình tĩnh thong dong, toàn bộ vương phủ biến thái đều khiến người khác muốn hộc máu giữa đường.
Ngư Ngư thấy đáng tiếc, "Nói như vậy thì thức ăn của Hoàng cung cũng chỉ bình thường thôi."