Mục lục
Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Hách Liên Nhị ngồi trên ghế, ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo hải sản, sau đó nghiêng đầu nhỏ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào sư phụ.

Lãnh Thành Nhiên buồn cười xoa mặt nhỏ của bé, “Sao hôm nay ăn ít thế?”

Được sư phụ quan tâm, tiểu nha đầu cười vô cùng vui vẻ, giọng cũng vô cùng sùng bái nói, “Sư phụ nói rất đúng!”

“Rất đúng cái gì?”

“Không có răng trông rất đẹp,” Hách Liên Nhị đưa một cái gương nhỏ cho sư phụ, “Sư phụ nhìn đi.”

“…” Lãnh Thành Nhiên cảm thấy không ổn lắm, nhưng tấm gương kia đã đưa tới trước mặt, nó còn rõ hơn gương đồng hay soi bình thường rất nhiều, khóe mắt hắn quét qua một cái thì phát hiện… răng của hắn đã bỏ hắn mà đi hết rồi.

Không, thật ra chúng vẫn còn đó.

Song hàm răng vốn rất bình thường, giờ lại đen như than, trông chỉ có một màu đen bóng, còn tưởng chẳng có cái răng nào mọc ở đấy.

Hình tượng của hắn bây giờ… là một lão gia gia không răng.

Lãnh Thành Nhiên run run khóe miệng.

Vài tiếng bôm bốp khẽ vang lên, như đang đểm nhịp run khóe miệng cho hắn…

Đó là tiếng heo nhỏ đang vỗ tay… à không, vỗ móng heo.

Cười đến đập móng heo, heo nhỏ vừa vỗ tay vừa nhìn tiểu chủ nhân của mình, trong đôi mắt nhỏ đen láy tràn đầy sự sùng bái.

Tiểu nha đầu lại hoàn toàn không hề kiêu ngạo chút nào, bé thấy sắc mặt kỳ quái của sư phụ, vành mắt lập tức đỏ lên.

“Sư phụ, có phải Nhị Nhị làm sai rồi không?”

Tiểu nha đầu khổ sở thừa nhận sai lầm, “Sư phụ nói con là bí đao nhỏ, con là bí đao thì sư phụ cũng phải là bí đao chứ, mà sư phụ nói, bí đao không có răng mới đẹp.”

“Nhị Nhị nhất định đã đoán sai ý của sư phụ rồi, Nhị Nhị làm sư phụ giận, hu… Nhị Nhị không phải bé ngoan.”

Móng vuốt nhỏ trắng mềm lau nước mắt, tiểu nha đầu khóc vô cùng đáng thương.

Lúc này, Lãnh Thành Nhiên đã thật sự lý giải những dân chúng hiểu lầm hắn ép tiểu nha đầu ăn cơm kia rồi.

Đừng nói là người không quen bé, ngay cả như hắn, biết rõ đó là một bé con hay bẫu người, toàn nước mắt cá sấu…

Nhưng nhìn gương mặt nhỏ ngoan ngoãn này đầy nước mắt kia, tay nhỏ căng thẳng bất an níu lấy góc áo mình, thì làm sao cũng không đành lòng nhìn bé tiếp tục rơi nước mắt.

Lãnh Thành Nhiên bắt đầu tự kiểm điểm, trước kia hắn nghĩ quá đơn giản, dù hắn không gì không làm được, trường sinh bất lão, cũng không phải là đệ nhất thiên hạ.

Vì hắn không có một gương mặt thật trung thực…

Thói đời gì đây…

Không cảm khái được bao lâu, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của tiểu nha đầu, Lãnh Thành Nhiên vội vàng ôm lấy bé, “Nhị Nhị ngoan, đừng khóc đừng khóc, sư phụ không giận.”

“Thật ạ?” Tiểu nha đầu nâng đôi mắt đẫm lệ lên, căng thẳng nhìn hắn.

“Đương nhiên là thật rồi,” Lãnh Thành Nhiên sờ sờ đầu bé, “Nhị Nhị đáng yêu như thế, sao sư phụ giận được.”

“Nhưng con để sư phụ không có răng rồi.” Giọng rất lo lắng, rất tự trách.

“…” Sờ đầu, lại sờ đầu, nhìn dáng vẻ lo lắng của bé, Lãnh Thành Nhiên đành phải dùng giọng rất nghiêm túc cam đoan, “Sư phụ thích hình tượng bây giờ.”

Cuối cùng tiểu nha đầu cũng được dỗ ngừng khóc, bắt chước sư phụ, cũng sờ sờ đầu hắn, rất chân thành nói, “Sư phụ, bây giờ người cũng là một quả bí đao đẹp rồi.”

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Giờ Hách Liên Nhị đã có thể thoải mái ăn, nhìn quà vặt bên đường cũng sẽ không “khổ sở” nữa, Lãnh Thành Nhiên cứ dựa theo kế hoạch, dẫn bé đi ra ngoài du ngoạn.

Mấy ngày kế đó, hai thầy trò gần như đi dạo chơi hết những cảnh điểm lớn nhỏ gần Thiên Ly môn.

Dân chúng đều nói, môn chủ đại nhân đối xử với tiểu đồ đệ mới thu của mình thật tốt, quả thật coi bé là bảo bối mà chiều chuộng.

Nhất là mỗi lúc trời tối, cảnh hai thầy trò về thành, tiểu đồ đệ chơi mệt, ghé vào đầu vai sư phụ ngáy o o, tay nhỏ còn níu lấy góc áo sư phụ, thật sự là vô cùng ấm áp.

Những ngôn luận ấy, đương nhiên cũng truyền vào tai Sính Nhiên công chúa.

Nàng ta tức giận đến mứcmỗi ngày đều hận không thể giết người, tuy nhiên lại không nghĩ ra bất kỳ cách nào để cản trở.

Tối đó, thuộc hạ của nàng ta hớn hở vui mừng báo lại, “Khởi bẩm công chúa, thuộc hạ đã nghĩ ra một cách, có thể nhanh chóng thúc đẩy nhân duyên của ngài và Lãnh môn chủ.”

“Mau nói!” Sính Nhiên công chúa nom chờ không kịp.

“Hôm nay, trên đường có người hỏi Lãnh môn chủ ngày mai định dẫn tiểu đồ đệ của mình đi đâu chơi…”

“Choang”, một chén trà đập qua, Sính Nhiên công chúa tức giận thét, “Có cách thì nói mau! Nói nhảm nữa, ta xé miệng ngươi!”

“… Vâng.”

Mặc dù người kia né được cơn hiểm, nhưng mảnh vụn chén trà vẫn vạch ra một vệt máu trên mặt gã.

Nhưng gã chỉ có thể giận mà không dám nói, vội vàng tránh hết thảy chủ đề có liên quan đến Hách Liên Nhị, đi thẳng vào trọng điểm, “Ngày mai Lãnh môn chủ muốn đi Mê Mộng cốc chơi.”

“Đó là đâu?”

“Là một sơn cốc nhỏ ở phía Bắc thành Thiên Ly, nghe nói có cảnh sắc đẹp như mơ, đáng tiếc trong cốc mọc khá nhiều thảo dược có độc, đôi khi còn có khí độc, hơn mười năm trước, có người đi nhầm vào đó, trúng độc hôn mê, may mà đúng lúc Lãnh môn chủ hái thuốc đi ngang qua, cứu hắn một mạng. Sau đó không ai dám tới gần sơn cốc ấy nữa.”

Đương nhiên, “không ai” này chỉ nói là bách tính bình thường.

Đối với người biết võ công, dù có gặp phải khí độc, chỉ cần kịp thời nín thở, đừng hít phải những khí có độc kia là không sao rồi.

“Thuộc hạ đã đến Mê Mộng cốc điều tra, trong cốc có một suối nước nóng tự nhiên, cho nên…”

Người kia cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Sính Nhiên, “Ngày mai công chúa có thể làm bộ vừa lúc cũng đang đi du ngoạn, nhìn thấy suối nước nóng bèn…”

Sợ lại mắc tội mạo phạm, người kia không dám nói quá chi tiết, đành hàm hồ, “Đến lúc đó Lãnh môn chủ nhất định phải phụ trách với ngài.”

Sính Nhiên công chúa lập tức nghe hiểu, vui vẻ ra mặt, “Kế hay!”

Ngày mai, chỉ cần nàng ta luôn ngâm suối nước nóng, lúc đó Lãnh Thành Nhiên xuất hiện, nhìn qua thân thể nàng ta, thì nhất định phải phụ trách với nàng ta rồi!

Với quan niệm về trinh tiết của người cổ đại và thanh danh, địa vị của Lãnh Thành Nhiên, đây đúng là một phương pháp vô sỉ, não tàn, nhưng lại vô cùng nhanh gọn và hữu hiệu.

Sính Nhiên công chúa như mở cờ trong bụng, quay đầu về phòng mình, nghiên cứu xem ngày mai nên bày ra tư thái như thế nào, mới có thể lộ vẻ vừa ngượng ngùng lại vừa sợ hãi, tránh để Lãnh Thành Nhiên nhìn ra sơ hở.

Đương nhiên, nàng ta cũng tiện thể tưởng tượng lại xem mình nên làm thế nào để có một hôn lễ lưu danh thiên cổ…

Sính Nhiên công chúa tràn đầy lòng tin, làm một đêm mộng đẹp.

Mê Mộng cốc tuy có phong cảnh đẹp, nhưng lại chẳng có gì để ăn.

Cho nên sáng hôm sau, Lãnh Thành Nhiên tay trái dắt tiểu đồ đệ, tay phải cầm một giỏ trúc lớn đựng đầy thức ăn, trên vai còn có một con heo nhỏ đang nằm sấp buồn ngủ…

Lúc ra cửa, Lãnh Thành Nhiên nhìn gương đồng khảm trên tủ quần áo, cảm thấy hình tượng này của mình… trông như đang chuyển nhà vậy.

Dọc đường, hai thầy trò cười cười nói nói, đoạn đường ra khỏi thành rất thảnh thơi nhẹ nhàng.

Còn heo con đã bắt đầu mơ màng ngủ, thỉnh thoảng còn lấy móng heo nhỏ đạp Lãnh Thành Nhiên một phát kia, tạm thời có thể bỏ qua được…

Nhưng mấy người họ vừa tiến vào Mê Mộng cốc, đang định tìm một chỗ có phong cảnh tốt nhất, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì…

Họ lại vừa lúc tới bên suối nước nóng, thấy giữa lá rụng bay tán loạn, sương mù lượn lờ, một nữ nhân trần trụi đang đứng đấy, rất phá hư bầu không khí.

Thật ra Sính Nhiên công chúa cũng có dung mạo rất xuất chúng, lúc nào vài lọn tóc đen thấm ướt rũ xuống đầu vai, dán trên người một cách rất có kỹ xảo, lộ ra dáng vẻ nở nang nhưng không mất phần lả lướt, trông vô cùng mê hoặc.

Cổ nhân bình thường gặp phải tình huống này, sẽ làm gì?

Kinh hô một tiếng, lập tức che mắt lại, luôn mồm xin lỗi, nói “Tại hạ không cố ý mạo phạm”?

Hay là máu nóng vọt lên đầu, dán mắt lên người đối phương, không nỡ dời đi?

Hoặc, ỷ vào mình biết võ, quay người nhanh chóng chạy trốn, làm bộ mình chưa từng xuất hiện?

Những phản ứng trên, đều không phải là lựa chọn của Lãnh Thành Nhiên.

Nét mặt của hắn, bình tĩnh như thể trước mắt chỉ là một cây cọc gỗ.

Đặt giỏ trúc trong tay lên một tảng đá lớn, Lãnh Thành Nhiên sờ sờ đầu tiểu đồ đệ bên cạnh, “Nhị Nhị, con có biết vì sao Mê Mộng cốc có phong cảnh đẹp như vậy, nhưng lại không ai đến không?”

“Không ạ.” Tiểu nha đầu rất hiếu học, nháy mắt to.

“Vì trong cốc này có sơn tinh dã quái,” Lãnh Thành Nhiên lại mở miệng, “Trước đó ta sợ dọa đến bách tính, nên không nói cho họ.”

Nói xong, chỉ vào Sính Nhiên công chúa đang đứng trong suối nước nóng, bình tĩnh nói, “Con xem, kia kìa.”

“…” Sính Nhiên công chúa vội vàng định giải thích thân phận của mình, lại nghe Lãnh Thành Nhiên nói tiếp, “Nếu không phải là người có thân thể ngàn vàng, lại dịu dàng cao quý như công chúa, sao lại tắm nơi dã ngoại được?”

Những câu giải thích của Sính Nhiên công chúa đều bị câu nói này chẹn lại.

Nhưng trong thâm tâm, nàng ta lại cảm thấy bị chẹn họng như thế thật tuyệt, thì ra môn chủ đại nhân lại có ấn tượng với nàng ta tốt như vậy!

Nàng ta quá đắc ý, quá hưng phấn, đến nỗi không để ý tới cảnh vật xung quanh, vậy nên…

Bộp một tiếng, trên mặt nàng ta bị nện một cục đất.

Sính Nhiên công chúa bị nện nghiêng người, ngã vào trong suối, lúc này chỉ có phần từ cổ trở lên lộ ra trên mặt nước.

Chưa kịp nói gì, đã lại bị mấy cục đất liên tiếp đập bộp vào, trên mặt nàng ta dính nước, những cục đất kia đập vào mặt nàng ta liền hóa thành bùn, dính trên mặt, trông vừa bẩn vừa chật vật.

Nhưng vẫn chưa xong…

Giọng nói bình tĩnh ôn hòa của Lãnh Thành Nhiên vang lên bên bờ, “Nhị Nhị, mấy ngày nay sư phụ toàn dẫn con đi chơi khắp nơi, chưa dạy con gì cả, hôm nay chúng ta học tiết đầu tiên đi.”

Hắn chỉ con “yêu quái” dưới suối nước nóng kia, “Hôm nay sư phụ lại quên mang gương thu yêu, nhưng không sao, đó là một con thủy yêu, rời khỏi thủy vực, yêu lực sẽ hạ xuống. Bây giờ, chỉ cần làm bẩn thủy vực, tự nó sẽ không nhịn được, chạy ra khỏi nước.”

Đang nói chuyện, lại ném một đống đất đá vụn qua…

Yêu tinh quỷ quái gì đó, người khác nói thì thôi, nghe cũng chỉ sợ sợ, nhưng Lãnh Thành Nhiên thì khác…

Tất cả mọi người đều coi hắn là thần tiên, đã có thần tiên, thì đương nhiên cũng có thể có yêu tinh, chẳng qua những phàm nhân như họ không nhìn thấy thôi.

Nhất là, Lãnh Thành Nhiên vốn đã không phải nhân loại bình thường…

Nhân loại bình thường sao có thể trường sinh bất lão…

Cho nên Sính Nhiên công chúa bị nện đến mặt mũi bầm dập, dính đầy bùn, cũng không hoài nghi gì hắn, chỉ chửi mắng gã thuộc hạ nghĩ ý xấu cho nàng ta kia.

Lãnh Thành Nhiên cười hỏi tiểu đồ đệ của mình, “Nhị Nhị, hiểu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK