Có thể nói ngốc đến cảnh giới này cũng quá phi thường nghệ thuật rồi...
Thật ra nam tử áo trắng là một cái bánh màn thầu thông minh, cúi đầu nhìn sách dạy nấu ăn, không giống như những học giả học cơ bản, nghi hoặc vấn đề "một chút" trong "đổ một chút đường" rốt cuộc là nhiều hay ít...
Hắn chỉ nhớ cái đĩa đồ ăn sáng nay mà sư đệ ăn, cho nên cũng rập khuôn cho số lượng đường như vậy.
Đại công cáo thành! Vỗ tay!
Một đám nhân sĩ vây xem cũng kích động không kém so với Dung bánh bao...
Nam tử áo trắng cúi đầu nhìn thành phẩm rất thành công trong đĩa, thì... một mực yên lặng ngắm nhìn.
Nếu chiếu theo tác phong bình thường trước sau như một của hắn, mọi người có lý do để tin rằng hắn sẽ luôn luôn đứng ở đó nhìn đến tận giữa trưa mới mang sang đưa cho sư đệ mất.
Ngư Ngư đành phải lên tiếng nhắc nhở, "Mô Mô à, cái gì rán đó nhân lúc còn nóng ăn mới ngon."
Nếu không cái đó sẽ không đủ độ bên ngoài giòn bên trong mềm mất!
Nam tử áo trắng ra tay quá sớm, ai cũng không ngờ hắn sẽ thành công ngay từ lần đầu tiên, cho nên khi đó cũng không có ai ngăn cản hắn cả.
Hiện giờ cách giờ ăn sáng mới kết thúc còn chưa tới nửa giờ, sư đệ cũng không phải Ngư Ngư... chắc hẳn hiện giờ nàng ấy sẽ nuốt không trôi rồi.
Cho nên cảm xúc của Ngư Ngư dâng trào mà nhấc tay, "Tôi ăn nó cho."
Nam tử áo trắng liếc nhìn nàng một cái, "Cô không phải sư đệ của ta."
Ngư Ngư: "..." →_→
Về vấn đề thuộc quyền sở hữu cho chiếc bánh màn thầu rán này, vẫn nên để sư đệ giải quyết đi.
Khi bọn họ tìm được sư đệ thì sư đệ đang ở trong phòng mình nhìn gương dán cái mặt to.
Thứ dịch dung này khảo nghiệm sự tinh tế nhất, cho dù sư đệ có là cao thủ thì cũng cần phải đứng trước gương mà dán, làm hết sức để có thể thấy được rõ ràng.
Cho nên vấn đề ngay lập tức xuất hiện.
Cái mặt giả trên tay sư đệ quá lớn... Cái gương chiếu ảnh ngược không được đầy đủ...
Cho nên khi dịch dung, sư đệ còn phải ngắm tới ngắm lui trước gương...
Thật sự khiến người khác không thể nào nhìn thẳng được....
Sau khi đã dán cái mặt to lên ổn thỏa xog, sư đệ quay đầu liếc nhìn cái đĩa trong tay nam tử áo trắng.
"Đã rán xong rồi? Đúng lúc mang theo nó ăn dọc đường."
Vì để có thể ra ngoài thuận tiện đem theo đồ ăn vặt nên khi trở về hiện đại, Ngư Ngư đã mang theo rất nhiều hộp giữ tươi, hiện giờ cũng đúng lúc sử dụng chúng rồi.
Sư đệ bưng cái đĩa kia tới, còn lấy thêm một hộp giữ tươi, cùng một bao quần áo rõ ràng đã sắp xếp được một nửa, nhìn dáng vẻ thật sự giống như thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
"... Nhất Nhất, cô phải đi rồi?"
Sư đệ bình tĩnh khoát tay, "Không phải, nghe nói huyện Lâm có một vị cao nhân, ta muốn tới cửa bái phỏng, chắc hẳn ba bốn ngày nữa có thể trở về."
"... Cao nhân?" Tại sao lại xuất hiện một vị cao nhân vậy?
Sư đệ gật đầu, khuôn mặt quá lớn quả thật có thể thổi tới từng cơn gió... Trong giọng nói là vẻ tôn sùng, "Hắn là Đại vương chăn heo nổi danh mười dặm tám làng xã đấy."
Mọi người: "..."
Sư đệ vẫn luôn ngày nhớ đêm mong với cái "sự nghiệp" chăn heo của nàng nhỉ...
Tâm trạng của Ngư Ngư phức tạp mà day trán, "Vậy cô cũng dẫn cả Dung Mô Mô theo sao?"
Từ sau khi bọn họ vào cửa, cuối cùng con mắt của sư đệ cũng liếc nhìn sư huynh nhà mình một cái, bình tĩnh đánh giá, "Không dẫn theo được rồi, quá chiếm diện tích."
Nam tử áo trắng bị ghét bỏ, lại sắp bị ném đi, không được quản thúc: "..."
Biểu hiện gần đây của nam tử áo trắng cho thấy hắn đã tích cực đĩa trước mặt sư đệ, không cho nàng đóng gói theo.
Sư đệ thong thả tóm lại cái đĩa tới trước mặt mình.
Sau đó nam tử áo trắng lại lấy lại, sư đệ lại vươn tay ra... gõ lên đầu nam tử áo trắng một cái.
Một tiếng "bốp" vang lên, trên đầu nam tử áo trắng lại có thêm một cái bánh bao.
Lúc này những người vây xem toàn bộ quá trình cuối cùng cũng đã thấy rõ ràng.
Thật ra sư đệ không dùng chút sức lực nào, nhưng có lẽ trên tay nàng có bôi thuốc gì đó.
Nàng vừa gõ một cái, phần da nhỏ tiếp xúc với những ngón tay của nàng lập tức sưng lên.
Trên đầu có thêm một cái bánh bao... nam tử áo trắng càng nhìn càng ngốc hơn, càng giống như một cái bao trút giận hơn rồi.
Nhưng mà cái bao trút giận cũng sẽ có ngày quật khởi...
Động tác của hắn quá nhanh, ngoại trừ Hách Liên Dạ ra thì những người khác hoàn toàn không kịp phản ứng, hoa mắt một cái đã thấy hắn đứng đối mặt với Sư đệ, đang muốn hôn sư đệ!
... Sai rồi sai rồi!
Cả đám người ngay lập tức uốn nắn lại suy nghĩ trong lòng mình.
Bọn họ không thể dùng tư duy của nhân loại để so sánh với một bánh màn thầu ngây thơ được...
Bọn họ dám đánh cược nam tử áo trắng chắn chắn sẽ không muốn đi tới hôn sư đệ đâu.
Hắn... là muốn dùng cái bánh màn thầu trên đầu kia chạm vào sư đệ, khiến cái trán của sư đệ cũng dính thuốc đó, cũng có một cái bánh màn thầu trên đầu như hắn.
... Như thế mới phù hợp với phong cách của nam tử áo trắng...
Đám người Ngư Ngư đoán không lầm chút nào.
Nhưng mà... vẫn luôn sẽ có những sự cố ngoài ý muốn.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, đám người phía sau họ đột nhiên truyền đến giọng hỏi gắt gỏng, "Hai người các ngươi đã xong chưa hả! Chẳng lẽ các người không nghe thấy tiếng khóc khổ sở của cái đĩa bánh màn thầu kia sao? Chúng nó sắp sửa phải lạnh ngắt vì không được ăn rồi đấy!"
... Chính là Tiểu Trần Tử không biết đã từ hiện đại trở về từ lúc nào.
Chẳng qua cũng chỉ là hai tiếng rống chấn động thì thôi đi, điều quan trọng là...
Ngay khi hắn rống lên cũng lập tức vọt tới đẩy nam tử áo trắng một cái, "Lần này là thay mặt đám bánh màn thầu đấy!"
Người động kinh bình thường đều sẽ có một giới hạn nhất định, nhưng mức độ động kinh của Tiểu Trần Tử mỗi ngày lại tăng thêm một độ cao mới...
Cho nên ai cũng không biết được ngay sau đó hắn sẽ làm gì...
Cho dù sư đệ và nam tử áo trắng đều là những cao thủ khinh công thì cũng không kịp né tránh cái đẩy này của hắn...
Cho nên hai người... đụng vào nhau, môi chạm môi, mặt dán mặt, đúng với một cái hôn tiêu chuẩn.
Hôn, hôn thật rồi!
Mọi người: <(口 ′)>
Sau một lúc bàng hoàng, tất cả đều đồng loạt lui về phía sau.
Hai người này đều có võ công quá cao cường, khi thực sự đánh nhau thì có thể biến phủ Tĩnh Vương này thành đống phế tích, cho nên đám người vây xem cần phải cẩn thận, cần phải duy trì khoảng cách an toàn mới được.
Tiểu Trần Tử công thành lui thân, cũng rút lui đi theo sau mọi người.
Chờ đến khi đã đi được đến khu vực an toàn rồi, hắn còn khiêm tốn an phận khoát tay, vẻ mặt "thiếu gia ta biết bản thân quá đẹp trai quá thông minh rồi, các người không cần phải quá sùng bái ta đâu, khiêm tốn một chút, khen ta một ngày rưỡi thôi là đủ rồi."
Nhưng mọi người không thể kiềm chế được tâm tình của mình, đều dùng ánh mắt chân thật nhất sùng bái nhất nhìn hắn... sau đó thì hợp lực đạp hắn vài cái.
Nhưng lần này quả thật Tiểu Trần Tử đã lập công lớn, nếu không phải lần này hắn động kinh làm ra hành động này thì hai sư huynh đệ đó hoàn toàn không biết đến bao giờ mới có thể có chút tiến triển thực tế đấy!
Nhưng mà...
Sau khi hàng loạt các cảm xúc dâng trào bên trong đám người Ngư Ngư đang vây xem thì phát hiện hai sư huynh đệ này không có nhiều phản ứng cho lắm, một hờ hững, một bình tĩnh, cứ như vậy mà tách ra.
Sư đệ thong thả sờ lên cái mặt to của mình, "Thuật dịch dung phiên bản thay đổi quả thật không tệ, khi nãy mặt cũng không bị đụng nát."
... Điều này vốn dĩ không phải điểm quan trọng mà! Mọi người quả thật muốn khóc rồi.
Về phần nam tử áo trắng thì sao? Hắn cũng không ngăn cản sư đệ mình sắp xếp hành lý nữa, đi đến bên cạnh đám người Ngư Ngư, cũng ngồi xuống hóng mát dưới gốc cây cùng với đám người họ.
"... Dung công tử, chẳng lẽ vừa rồi người không cảm thấy rung động gì sao?"
Ngay đến cả cái kẻ chưa từng yêu đương gì như Hà Nghiêm kia cũng cảm thấy một màn vừa rồi thật khiến người ta kích động, cho nên vô cùng không hiểu được bộ dạng bình tĩnh lúc này của hắn.
Nam tử áo trắng chuyển cái bản mặt như trích tiên nói, "Tim không động chẳng phải chết rồi sao."
"..." Tại sao lại giống như không còn lời gì để nói nữa vậy!
"... Mô Mô à, anh và sư đệ lần đầu tiên... như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy có gì đặc biệt sao?" Ngư Ngư cũng phải lên tiếng hỏi.
Vấn đề lần này rất rõ ràng, tất cả mọi người đều cho rằng nhất định bọn họ có thể nghe được đáp án gì đó có giá trị.
Bọn họ quả thật đã nghe được...
Dưới ánh mắt vô cùng thấp thỏm chờ mong của đám người trước mặt, nam tử áo trắng dùng giọng nói vẫn luôn hờ hững từ trước tới giờ trả lời, "Không phải lần đầu tiên."
... Gì?
Mọi người khiếp sợ đến mức hai mắt cũng sắp trừng lòi ra ngoài.
"Anh… anh và sư đệ..."
Vẫn là Hách Liên Dạ tương đối lạnh lùng bình tĩnh, "Lần đầu tiên trước đó là khi nào?"
"Mười lăm tuổi."
Mọi người: "..."
Mặc dù người cổ đại đều là mười mấy tuổi đã đàm hôn luận gả, mười lăm tuổi làm cha cũng không có gì kì lạ, nhưng hai sư huynh đệ này vẫn luôn luyện tập võ nghệ trên núi, có rất ít kinh nghiệm tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nên khi mười lăm tuổi cũng chỉ tính là một đứa trẻ mới lớn mà thôi.
... Nhưng! Vì sao hai người mười lăm tuổi đã từng hôn đối phương, sau đó lại có thể làm như không xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
"Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì..." Mọi người quá hiếu kì hỏi.
Nam tử áo trắng cũng không muốn giấu diếm, nhưng trước khi trả lời vấn đề này, hắn vẫn cúi đầu lặng lẽ nhìn cái chén của mình.
Sau khi im lặng một hồi, giọng điệu siêu thoát tục mới vang lên kể lại, "Đã rất lâu không ăn thịt, khi mơ ngủ đã cắn sư đệ một cái."
Mọi người: "..."
Tại sao! Tại sao hắn vĩnh viễn có thể làm một cái bánh màn thầu lóng lánh như vậy!
Mọi người quả thật muốn nghẹn lời rồi, "Sau đó thì sao?... Cảm giác thế nào?"
"Đều là thịt."
"..." Gì?
"Nhưng hình như ăn sư đệ là ngon nhất."
Mọi người sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới từ từ tiêu hóa được cách lý giải thích hợp trong hai câu nói này.
... Mẹ nó!
Mặc dù với mức độ ngốc nghếch của nam tử áo trắng, điều hắn nói chính là cảm nhận khi đó của hắn, đó là cách miêu tả hết sức khách quan cho sự hoạt động của tâm lí, không có bất cứ sự sai lệch nào đối với suy nghĩ trong não bộ.
Nhưng đám con người hết sức bình thường, khi nghe được những lời này... bọn họ liền cảm thấy gương mặt của mình đã to ra thêm mấy vòng rồi.
Đến lúc này, trong lòng mọi người nặng nề mới phát hiện thế giới của người ngốc bọn họ vĩnh viễn không hiểu được...
Đã không thể giúp nữa rồi, bọn họ vẫn nên chuyên tâm phụ trách vây xem thôi!
Cho nên hai phút sau đó, sư đệ đã sắp xếp xong bao quần áo, tiêu sái ra khỏi cửa.
Mà nam tử áo trắng sau khi đã hôn sư đệ không có phản ứng gì cũng lặng lẽ đi theo.
Mọi người không quan tâm tới sắp xếp hành lý, lập tức đuổi theo.
Sư đệ cưỡi ngựa, mọi người lại đi gấp gáp nên cũng không kịp chuẩn bị xe ngựa, vì thế liền vào trong chợ tùy tiện thuê một chiếc.
Đến khi đã ngồi vào trong xe ngựa rồi, mọi người mới phát hiện ra một hiện tượng kì quái.
"Đường Bao, sao nãy giờ cô không nói gì vậy?"
Cô và Tiểu Trần Tử cùng trở về, nhưng ngay từ khi xuất hiện lại không nói dù chỉ một chữ.
An Tiểu Đường khoát tay, "Tôi bị lộ rồi, hiện giờ tâm trạng rất khổ sở."
"... Gì?" Chẳng lẽ thật ra Đường Bao không phải con người?
"Mẹ của tôi chuẩn bị một bàn ăn lớn, kết quả tôi chủ yếu nhìn chằm chằm vào những món ăn ngọt, hắn phát hiện ra tôi không phải thật lòng thừa nhận đồ ngọt và mặn đều ăn ngon như nhau..."
"... Sau đó hắn lại chuẩn bị cho cô một đống đồ ăn mặn lớn?"
"Đúng vậy, lúc này đến cả phô mai que cũng làm thành đồ mặn mất rồi!"
"Ta thật sự phát rồ rồi..." Nghe đến đó, biểu lộ của Tiểu Trần Tử cũng trở nên trầm trọng mà kiểm điểm lại mình, vỗ đùi một cái thật mạnh, "Lại không mang theo đồ ăn vặt ra ngoài rồi!"
Sau khi nói dứt lời hắn liền nhảy xuống xe ngựa, xông vào chợ mua đồ ăn vặt...
Mà ngay khi hắn vừa đi, bạn học Đường Bao lại trưng ra bộ mặt tươi cười hớn hở.
"Thật ra khi tôi ra ngoài đã mua một túi đường phấn, gạt hắn nói muối của hiện đại mảnh như bột mì, cho nên đồ tôi ăn vẫn là phô mai que sữa ngọt!"
Ăn quá ngon mà!
Bạn học Đường Bao vô cùng say mê, "Hiện giờ có rất nhiều quán ăn ngại rắc rối không làm món này nữa, hiếm khi có được một lần ăn món chính tông mà!"
Những người khác không cảm thấy có gì, chỉ cho rằng Tiểu Trần Tử đã bị gạt một vố thảm mà thôi.
Nhưng Ngư Ngư lại mở to đôi mắt chân thành tha thiết, vô cùng thành khẩn ngoan ngoãn mà cảm thán, "Hóa ra là như vậy à."
Hà Nghiêm thấy vậy khẽ run rẩy, mỗi lần thấy Vương phi bày ra dáng vẻ hiền lành này thì hắn đều muốn khóc...
An Tiểu Đường cũng lặng lẽ giật khóe môi, "Nghe nói mỗi lần cô lừa bịp ai đó đều sẽ có vẻ mặt này..."
Hách Liên Dạ bật cười ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở An Tiểu Đường, "Với tác phong của Tiểu Trần Tử... lúc nấu cơm mà hắn không lén nếm thử là điều không thể."
Cho nên hắn sớm đã đoán được món phô mai que sữa được bưng lên bàn kia là đồ ngọt rồi.
Quả nhiên tư duy của kẻ tham ăn chỉ có kẻ tham ăn hiểu...
... Còn có cả chồng của kẻ tham ăn hiểu nữa.
Tiểu Trần Tử hoặc nhường cho An Tiểu Đường, không muốn khiến vở kịch ác của cô thất bại, hoặc ngay từ ban đầu chỉ muốn hù dọa Đường Bao một chút, không thật sự làm cái việc xấu là cho cô ăn món phô mai que mặn này.
Tóm lại là bất kể vì nguyên nhân gì thì thoạt nhìn hai người này có cảm giác như thật sự giống một đôi tình nhân sống cùng nhau vậy.
Về phần nguyên do vì sao Tiểu Trần Tử lại đột nhiên chạy đi mua đồ ăn vặt... hẳn đã đoán được Ngư Ngư sẽ nhìn thấu điều này, cảm thấy có chút xấu hổ nên mới trốn đi ra ngoài.
Cho nên mấy người trong xe nhìn nhau vài cái...
"Chặn cửa sổ lại, không cho hắn vào!" Hai huynh đệ Hà Nghiêm và Hà Túc cùng lên tiếng, cánh tay lập tức xắn lên động thủ.
Đúng, vì để xem náo nhiệt mà Hà Túc cũng ra tay rồi.
Từ sau khi Vương phi xuất hiện, tâm hồn của bọn họ đều đã được tinh lọc đi không ít, cả người cũng trở nên thiện lương hơn rất nhiều.
Nhìn cửa sổ xe bị phong kín, hai huynh đệ cùng cảm khái suy nghĩ như vậy.
... Ừ, hiền lành.
Không bao lâu sau, Tiểu Trần Tử đã ôm một bọc thức ăn trở lại.
Một người có địa vị có thân phận chức vụ Thái tử như Tiểu Trần Tử thì phải luôn hết sức chú ý hình tượng.
Cho nên khi phát hiện bản thân bị đám người vô lương nhốt ở bên ngoài, hắn không tức giận rống to, thậm chí cũng không gắt gỏng gặng hỏi, chỉ ngồi trên nóc xe ngựa thở dài sâu xa một tiếng, giọng điệu cảm khái.
"Thật ra ta hiểu tại sao các người lại làm như vậy. Quả thật ta mà ngồi vào trong thì sẽ khiến chiếc xe ngựa vẻ vang này trở nên nghèo hèn. Từ nhỏ ta đã đẹp trai mà lớn lên, sớm đã nghĩ đến điều này rồi."
Lại cười khổ một tiếng, "Một chiếc xe ngựa nho nhỏ sao có thể chứa được một người đẹp trai như ta đây."
"Răng rắc", một đạo sấm sét đánh xuống, trời mưa rồi...
Ừ, sét đánh thật... Không phải sét đánh trong lòng bọn họ đâu...
Tiểu Trần Tử bên ngoài xe ngựa im lặng một giây.
Khi mở miệng lại thì giọng nói của hắn dường như đã nghẹn ngào, "Tại sao ngay cả ông trời nhìn thấy ta cũng phải lẩn trốn?"
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
.... Bời vì phu xe được thuê đã nhảy xuống xe chạy rồi...
Tay của Hà Nghiêm cũng run rẩy, mở hết cửa sổ được phong kín ra thả người vào.
Nếu lại để cho hắn nói tiếp thì đến ngựa cũng muốn bỏ chạy mất...
Trời mưa cưỡi ngựa rất dễ gặp nạn, cho nên bóng dáng sư đệ nhoáng lên một cái đi theo vào trong xe, thong dong dỡ cái bản mặt to lớn kia ra, cầm khăn tay cẩn thận lau.
Hà Nghiêm liếc nhìn mấy người trong xe ngựa, lặng lẽ kéo theo đệ đệ Hà Túc lùi lại một góc.
Nhìn đội hình trong xe ngựa này... là lôi thần muốn tụ họp lại... (┬_┬) Một kẻ thành thật như hắn quá nguy hiểm mà!