Có thể phúc hắc đến trình độ này… Thật ra y cũng không phải là người Địa Cầu đâu nhỉ?
Nói gì đi nữa, hôm nay Giang Ngư Ngư cảm thấy bản thân sẽ không nhịn được mà muốn động thủ giết người.
Nhưng Hách Liên Dạ quá mạnh mẽ, nàng muốn giết cũng không giết được y…
Có điều thời gian quả thật đã không còn sớm, nàng không muốn náo loạn với y, đứng thẳng người, “Buổi tối tôi muốn đi ra ngoài.”
Trước lúc nổi giận, Hách Liên Dạ nói với nàng như thế thật ra nghe cũng lọt tai, y nói từ nay về sau sẽ không để nàng ra ngoài một mình nữa, nếu như nàng không nói rõ ràng, tám phần là y sẽ muốn đi theo nàng.
Quả nhiên, Hắc Liên Dạ lập tức thu hồi vẻ mặt “bất đắc dĩ” này về, ánh mắt có chút nghiêm túc.
Y không hỏi nàng muốn đi đâu, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng một lát, “Muốn rời khỏi vương phủ?”
“Không muốn.”
“Được.” Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng y cũng gật đầu đồng ý, kéo cánh tay của Giang Ngư Ngư rời khỏi hồ lạnh, đi qua đường hầm, sau khi trở lại phòng của mình, tìm một thứ có màu trắng kích cỡ như quả anh đào.
“Nếu như gặp nguy hiểm thì vứt nó lên mặt đất, hoặc là bóp vỡ nó, thấm ướt nó, nó sẽ phát ra một tiếng vang thật lớn, ta nghe được sẽ lập tức đuổi theo.”
“...Ừ.” Giang Ngư Ngư cất kỹ vật nhỏ đó xong, có chút khó hiểu liếc y một cái, xoay người đi.
Chờ tới lúc nàng đi đến cửa, Hách Liên Dạ đột nhiên lên tiếng, “Tiểu nha đầu.”
“Hả?” Xoay người, đối diện với đôi mắt phượng đang híp lại của Hách Liên Dạ.
“Tiểu nha đầu, nàng có chuyện giấu ta.”
Giang Ngư Ngư rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu lên, “Dường như anh đã đoán trúng rồi!”
“...” Bất đắc dĩ bật cười, Hách Liên Dạ lại đột nhiên nghiêm túc, “Đừng cậy mạnh, gặp nguy hiểm phải lập tức gọi ta.”
Dừng lại một chút, lại sợ nàng không yên lòng nên bổ sung, “Nếu như nàng thật sự có bí mật muốn giấu, tối nay nhìn thấy bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ làm như không biết, nàng có thể yên tâm gọi ta đến.”
Giang Ngư Ngư ngẩn người, sau đó gật đầu đáp ứng, xoay người rời đi.
Hách Liên Dạ... Thật ra y đối với nàng rất tốt, nàng nghĩ đây có thể là cực hạn lớn nhất của mức độ bao dung cùng nhẫn nhịn, nhưng y lại không hề do dự mà có thể làm được.
Lúc nàng ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Hà Nghiêm bưng bữa tối qua.
Nàng mở nắp liếc nhìn hai chén cháo trắng, trong lòng Giang Ngư Ngư cảm thấy cực kỳ chua xót.
Cầm lấy chén cháo trắng của mình, nàng cứ như vậy mà ôm lấy chén gốm sứ màu trắng, trong lòng buồn bã đi về phía sau núi.
Đi đến nơi lại không nhìn thấy “Tiểu Trần Tử” – người đã có hẹn với nàng, Giang Ngư Ngư tìm một chỗ tránh gió, không có động lực mở nắp ra bắt đầu húp cháo.
Tay nghề của đầu bếp Vương phủ cực kỳ giỏi, cháo trắng mềm dẻo ngon miệng, vị cùng với mùi đều là tuyệt hảo.
Nhưng cho dù có ngon hơn nữa, nó cũng chỉ là một chén cháo...
Nhớ tới đầu bếp vương phủ vừa mới làm thành công món cánh gà kho tiêu, nàng đang tính tối nay ăn ngấu ăn nghiến một phen đấy. Tâm trạng của Giang Ngư Ngư càng thêm bi thương...
Khi nào cổ họng của nàng mới khỏi hẳn đây!
Nàng ăn hết sạch chén cháo trắng, nhưng “Tiểu Trần Tử” có hẹn với nàng vẫn chưa xuất hiện.
Ngồi lâu quá nên có chút lạnh, không còn cách nào khác, Giang Ngư Ngư đành phải đứng dậy đi về.
Sau khi nàng đi khỏi, có một người đàn ông thân hình cao gầy đi từ trong góc tối ra, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thần sắc có chút phức tạp.
Buổi tối ngày thứ hai, Giang Ngư Ngư đáng thương đi tới phía sau núi vừa húp cháo vừa chờ người.
Có điều ngày hôm nay không giống hôm qua, Tiểu Trần Tử xuất hiện, hắn còn giữ đúng lời hứa lần trước lúc rời đi, trong tay cầm một cái hộp lớn tản ra mùi hương mê người.
“Quỷ hẹp hòi, đùi dê nướng tới đây!”
Hiện tại Giang Ngư Ngư thật sự muốn khóc rồi, “Tôi không thể ăn…”
“Sao lại không thể ăn, cô cũng bắt chước đám đàn bà trong cung kiêng ăn cái này kiêng ăn cái kia, sợ béo sao?”
Tiểu Trần Tử vừa nói vừa mở hộp ra, cầm dao bên cạnh cắt thịt, cắt thành một miếng nhỏ đặt trong đĩa, đưa sang cho Giang Ngư Ngư, “Mau ăn lẹ đi!”
“Cổ họng của tôi bị thương, cho nên thật sự không thể ăn được, thơm quá à…” Cực kỳ ngây ngất mà ngửi một cái, đấu tranh tâm lý hồi lâu, Giang Ngư Ngư vẫn cắn một miếng nhỏ.
Ô ô, ngon quá!
“Sao cổ họng lại bị thương?”
“Ngoài ý muốn.” Qua loa đáp một tiếng, Giang Ngư Ngư không để ý nhún nhún vai.
Nhìn chằm chằm vào thịt nướng toả ra mùi thơm bốn phía hồi lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tiểu Trần Tử, “Chỉ mang cho tôi mỗi món này sao?”
“Không có… Mang theo rất nhiều, không phải cô không thể ăn sao?”
“Cũng đúng.” Đáng thương hít hít cái mũi, Giang Ngư Ngư giãy giụa liếc nhìn thịt nướng, muốn cố gắng dời lực chú ý, “Sao hôm qua anh không tới?”
“Sắp đến sinh nhật của mẹ ta rồi, đang chuẩn bị lễ vật tặng cho bà, bận rộn đến tối, không có thời gian tới đây.”
“Ừ.”
“Quỷ hẹp hòi, cô vẫn thích ăn như vậy sao?” Trên mặt của Tiểu Trần Tử vẫn là vẻ cà lơ phất phơ cười một tiếng, giống như là vô tình hỏi.
“Đúng vậy.”
“Trừ ăn ra, cô còn có nguyện vọng gì muốn làm không?”
Cái này có chút giống như trước khi lâm chung, sẽ có người hỏi bạn lời này, nhưng Giang Ngư Ngư lại không phát hiện ra, còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không có.”
“Không có thứ gì không từ bỏ được à?”
Lúc này Giang Ngư Ngư không cần suy nghĩ, rất khẳng định nói, “Thứ duy nhất tôi cầm lên được mà không bỏ xuống được, chỉ có đôi đũa.”
“Phụt” bật cười ra tiếng, Tiểu Trần Tử khinh bỉ nhìn nàng, “Thật không có mong muốn! Cô nhìn thiếu gia ta xem, cầm lên được mà không bỏ xuống được, trừ đũa ra, còn có chén!”
Nói xong còn vênh vênh tự đắc mà hất cằm lên, giống như đang chờ Giang Ngư Ngư mau chóng bày tỏ sự sùng bái và kính trọng.
Nhưng Giang Ngư Ngư hết sức vô tội nhìn hắn một cái, “Ta ăn cái gì cũng thích xài đĩa.”
“…”
Sau một trận cười to, Tiểu Trần Tử lại lấy từ trong ngực ra một cái bọc giấy, “Cổ họng của cô không tốt, túi thịt bò khô này khoan hãy ăn, đợi mấy ngày nữa rồi tính.”
Đối với một người ham ăn mà nói, thức ăn ngon trước mặt, thì không hề tồn tại ba chữ “Mấy ngày nữa”.
Mở bọc giấy ra, vừa nghe mùi, tâm tình của Giang Ngư Ngư có chút phức tạp mà phát hiện ra, bản thân nàng vẫn đợi giải dược.
Trong đùi dê nướng vừa rồi có bỏ thuốc độc, thật ra nàng đã sớm đoán được, nếu không cũng sẽ không bất chấp cổ họng đau rát mà liều mạng ăn một miếng, bởi vì nàng muốn nhìn xem tiếp theo “Tiểu Trần Tử” sẽ làm gì.
Đầu tiên là hạ độc, sau đó lại giải độc... Thật ra suy nghĩ này luôn quanh quẩn trong đầu nàng, hắn vẫn muốn giết nàng, biết đâu ngày nào đó lại đổi chú ý.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nên hiện tại Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh.
Người xông vào trong động, quả nhiên chính là “Tiểu Trần Tử” này, bằng không ở cổ đại nàng không quen người nào, trừ hắn ra, nàng không nghĩ đến còn có ai sau khi phát hiện thân phận của nàng, chần chừ không ra tay.
Nhưng không ngờ, sau khuôn mặt không hề nghiêm chỉnh lúc nào cũng tươi cười, lại là người lạnh lùng máu lạnh đến mức này.
Giả bộ thỏa mãn nuốt thịt bò khô có giải dược, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì đó, khiến Giang Ngư Ngư ngẩn người.
Đột nhiên nàng phát hiện, nàng đã quên một chuyện.
Là sợi dây chuyền kia.
Chính là sợi dây chuyền có cái đùi gà làm bằng phỉ thúy mà Tiểu Trần Tử đưa cho nàng.
Ngày đó nàng vô tình gặp được Thái tử, trên tay Thái tử có đeo một cái vòng... Nhìn từ xa, hình dạng cũng không khác biệt cho lắm.