Mục lục
Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Thật ra heo nhỏ cũng chỉ lớn bằng một cái móng heo bình thường… rất rất nhỏ.

Nhưng nó chuyển động rất linh hoạt lại thông minh, cõng hộp gỗ chứa thảo dược lên lưng, nó nhanh chóng chạy đi, dọc đường không ngừng điều chỉnh góc độ và tốc độ, cứ thế mà an toàn cõng cái hộp gỗ to tướng về, không để hộp rơi xuống đất lần nào.

Song nói thế nào, thì cõng một cái hộp lớn gấp đôi mình, heo nhỏ cũng không quen, lúc về mở cửa, nó tạo ra chút tiếng động.

Bạn nhỏ Hách Liên Nhị tập võ từ bé, mặc dù còn tuổi nhỏ, nhưng bé có gen siêu mạnh của Hách Liên Dạ và Ngư Ngư…

Tiểu nha đầu vô cùng cảnh giác, sờ chủy thủ trong tay áo, từ từ ngồi dậy.

Hả? Nhìn thấy heo nhỏ vất vả đi vào, bé nhảy xuống giường, ôm hộp giúp heo nhỏ, “Trư Trư, mày đi đâu đó.”

Heo nhỏ oai phong ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói cho tiểu chủ nhân, hôm nay mình thu hoạch được nhiều cỡ nào.

Nhưng mà… Móng heo vừa vung lên một cái, như có người hạ lệnh, bộ quần áo và chiếc mũ nhỏ trên người nó bỗng rách toang thành nhiều mảnh, nháy mắt đã rời xa nó.

Mấy năm nay, heo nhỏ đã quen mặc quần áo rồi…

Nên giờ bỗng dưng “mát mẻ”, heo nhỏ phát hiện mình lại đang chạy trần truồng, lập tức đau buồn, phẫn nộ.

Nhất định là do cái tên chủ nhân trước siêu bại hoại của nó làm!

Lúc đó hắn hoàn toàn chẳng sờ quần áo nó, mà là động tay động chân vào quần áo nó thì có!

Cái đồ siêu phúc hắc, siêu bại hoại!

Heo nhỏ rầu cực kì, nhưng móng heo thật sự quá ngắn, quá nhỏ, không sao che nổi mấy bộ phận quan trọng.

Thực ra heo cũng chẳng có bộ phận nào quan trọng cả… Song bản thân heo nhỏ thì không nghĩ thế.

Đâu cũng không cho nhìn! Cũng không được nhìn! Heo cũng có quyền của heo đấy, hừ!

Heo nhỏ cảm thấy hôm nay thật sự quá mất mặt, nghiêng cơ thể nho nhỏ tròn vo, tránh cho mông hoặc bộ phận quan trọng phía trước bị tiểu chủ nhân nhìn thấy, hầm hừ tức giận nhảy chồm lên, chui vào trong chăn, không chịu ló mặt ra nữa…

Bạn nhỏ Hách Liên Nhị rất thông minh rất phúc hắc, nhưng bé không biết may quần áo… Dỗ mấy câu mà heo nhỏ không có quần áo vẫn không chịu chui ra chơi với mình, tiểu nha đầu đành phải ra cửa, trở về tìm cha nương.

Đối với trẻ nhỏ, lúc này đã đến giờ ngủ lâu rồi.

Nhưng đối với người trưởng thành, giờ vẫn còn rất sớm…

Nên tại Nguyệt Loan quốc, ở một thời không khác, Hách Liên Dạ đang rất không có tiết tháo dụ dỗ nương tử ăn y.

May là nội lực y cao thâm, phát hiện dao động không bình thường trong không khí, y lập tức túm chăn một bên qua, che cực kín nương tử bảo bối đi, sau đó kéo lại vạt áo của mình, lúc này mới bình tình nhìn chỗ phát sinh dị thường trong không khí.

Bạn nhỏ Hách Liên Nhị không phát hiện cha nương mình đang làm gì. Thấy cha nương, bé rất vui vẻ đưa lên một túi bánh lão bà… cùng với một giỏ táo nhỏ, hai miếng thịt khô lớn, ba con gà bốn con vịt sống nguyên.

Núi Thiên Lý có địa thế đặc thù, sản vật trên núi đều có hình thái kỳ dị, ăn vào cũng rất có hương vị riêng.

Tiểu nha đầu cực kỳ ngoan, có gì ăn ngon cũng nghĩ tới cha nương và ca ca.

Đây toàn những thứ mà chiều bé bẫy lấy được từ tay Lãnh Thành Nhiên… Ban đầu bé định sáng mai đưa về, nhưng giờ nhớ tới heo nhỏ đang không có quần áo mặc, bèn đưa về sớm.

Trong phủ Tĩnh Vương vẫn còn có mấy bộ quần áo của heo nhỏ, vừa lúc phát huy tác dụng.

Heo nhỏ đã có quần áo mặc, cũng chạy về, giơ hai cái móng heo nhỏ lên, đắc ý đưa hộp gỗ kia cho Ngư Ngư.

Dù hơi “rắm thúi” xíu, nhưng heo nhỏ cũng rất trung thành với chủ.

Một con động vật nhỏ, lợi hại đến mức như nó, đã được tính là cực hạn rồi.

Các loại thảo dược trân quý cũng chỉ là mỹ vị đối với nó mà thôi, những công hiệu kỳ lạ mạnh mẽ kia chẳng giúp gì cho nó cả.

Cho nên heo nhỏ cũng không lãng phí, đưa cả cái hộp gỗ chứa thảo dược mà Lãnh Thành Nhiên cho nó cho Ngư Ngư.

Mở hộp gỗ đó ra, Ngư Ngư giật nảy mình.

Bạo tay ghê… Không nói mấy bản chép tay Ôn Ngôn lưu lại đã từng đề cập tới, những loại thảo dược đã sớm tuyệt chủng, còn có vài gốc thuốc hình dáng kỳ dị mà nàng hoàn toàn chưa từng thấy, không chừng đó là những dược báu đỉnh cấp hiếm có mà ngay cả Ôn Ngôn cũng không biết.

Vậy thì thôi, quan trọng nhất là cái hộp gỗ dùng để chứa thảo dược này, trông bên ngoài thì chẳng có gì lạ, nhưng mở ra mới biết có “động tiên”.

Bên trong cái hộp này, khảm đầy hàn ngọc băng tinh.

Bảo bối quý hiếm có thể bảo tồn vật phẩm ngàn năm không hỏng này, chỉ một khối lớn bằng đồng xu thôi cũng đã là vô giá, đủ để bảo tồn vật phẩm cả một phòng; giờ lại bị lãng phí, khảm đầy cả một hộp gỗ.

Ngư Ngư yên lặng nhìn trời: “Tên này hình như rất có tiền, không biết có dự trữ món ngon hiếm thấy nào không.”

Hách Liên Dạ bật cười ôm nàng, “Đi cướp hắn đi?”

“Không tốt lắm đâu,” Ngư Ngư vẫn rất hiền lành, “Khả năng chỉ mình Nhị Nhị hắn cũng không ứng phó nổi, nếu bắt nạt quá làm hắn khóc, về sau không có ai trồng thức ngon cho ăn thì làm sao.”

Lãnh Thành Nhiên không biết mình đã bị một nhà tham ăn nhớ thương…

Không đúng, là ba nhà, vì “sự tích” của hắn đã cấp tốc truyền tới lỗ tai của Tiểu Trần Tử và nam tử áo trắng, tất cả nhiệt liệt iy vọng Hách Liên Nhị về lần nữa.

Lần sau về, tốt nhất mang theo một ít đất của núi Thiên Lý, chính họ cũng thử trồng xem.

Từ chỗ cha nương, bạn nhỏ Hách Liên Nhị trở lại núi Thiên Ly, bò vào trong chăn, thỏa mãn ngáp nhỏ một cái, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Heo nhỏ lại không ngủ nổi.

Sờ sờ quần áo cuối cùng cũng đã về trên thân mình, nhóc vẫn hầm hừ, đồ siêu bại hoại! Dám lột quần áo của ta!

Chờ đó, nó nhất định sẽ giúp tiểu chủ nhân bắt nạt tên chủ nhân trước ấy!

Sáng hôm sau, khi Hách Liên Nhị tỉnh dậy, nghe thấy trong sân hình như có người đang nói chuyện.

Tiểu nha đầu dụi dụi mắt, đứng lên bên giường, thay quần áo, bĩu môi đi mở cửa.

Ngoài cửa, đám đệ tử áo trắng hôm qua rõ ôn hòa thân thiết, giờ đã đang vây quanh Lãnh Thành Nhiên, nghiêm mặt, vừa tức giận vừa lo lắng nói gì đó.

Thấy bé đi ra, họ lập tức im miệng, cố gắng tỏ vẻ gần gũi để chào hỏi bé; bất đắc dĩ lửa giận quá lớn, một đám cười vô cùng dữ tợn, như thể tính ăn thịt người vậy.

Heo nhỏ ghét bỏ nâng móng heo nhỏ lên che mắt lại, không muốn nhìn đám người này nữa.

May mà tim bạn nhỏ Hách Liên Nhị đủ khỏe, không bị bọn họ hù.

Lãnh Thành Nhiên xoay người, cười nhìn cô bé vừa ra cửa kia.

Hôm nay bé mặc một bộ váy màu hồng nhạt, phối với gương mặt bánh bao tinh xảo xinh xắn, trông như một cục bột hồng hào mũm mĩm, ngoan ngoãn đến mức để người ta muốn hôn một cái.

Chất tóc của bạn nhỏ rất mềm, dù vừa mới ngủ dậy, chưa chải đầu, tóc cũng không rối thành ổ gà, vài sợi xù ra trông lại càng ngây thơ đáng yêu hơn.

Cô bé này thật sự khiến người ta yêu quý, song…

Ánh mắt Lãnh Thành Nhiên đảo qua một chỗ bên cạnh bé, sắc mặt hắn bỗng lạnh xuống.

Bạn nhỏ Hách Liên Nhị ngáp một cái, lúc tay nhỏ che miệng, mắt bé cũng trộm liếc chỗ Lãnh Thành Nhiên vừa nhìn.

Í trời, có máu!

Mà cạnh vết máu đó lại có một mảnh vải rách nhỏ, hiển nhiên máu đó không phải của động vật nào.

Tiểu nha đầu nhìn thấy vết máu trên cơ quan kia, không sợ, nhưng lại cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Tối qua có kẻ trộm lẻn vào phòng của bé, kết quả lại đạp phải cơ quan à?

Vậy hẳn là lúc bé về nhà rồi, không thì bé không thể không nghe thấy tý tiếng động nào được.

“Dung Nhất, trông coi núi, ta mang Nhị Nhị xuống núi một chuyến.”

“Vâng.” Đại đệ tử của Thiên Ly môn được điểm danh lập tức nghe lệnh.

Mặc dù lần trước Lãnh Thành Nhiên xuống núi… hình như đã được mười năm, nhưng không ai dị nghị gì cả.

Bởi vì một đám bọn họ cộng lại, võ công vẫn còn kém một ngón tay của sư phụ, quả thật không dám đảm bảo mình có thể bảo vệ tiểu sư muội an toàn.

Lãnh Thành Nhiên khom người, bế cô bé lên, sờ sờ đầu nhỏ của bé, “Tiểu Đông Qua, vi sư mang con xuống núi được không?”

Vì bái sư có thể luôn ở trên núi ăn ngon… Nên hôm qua bạn nhỏ Hách Liên Nhị đã đáp ứng bái hắn làm thầy.

Tiểu nha đầu nháy nháy mắt, uất ức mếu máo, “Nhưng dưới núi đáng sợ lắm…”

“Ai bắt nạt con à?” Trong mắt Lãnh Thành Nhiên lóe lên sát khí mơ hồ.

Tiểu nha đầu lắc đầu, “Không, nhưng đồ dưới núi chẳng ngon gì cả…”

Đám người: “…”

Cuối cùng, Lãnh Thành Nhiên phải xắn tay áo lên tự mình ra tay, nấu một bát mì hoành thánh nhỏ làm bữa sáng cho tiểu nha đầu, còn phải hứa mãi là dưới núi thật sự có đồ ăn ngon, chỉ do bé chưa tìm đúng nơi, mới dỗ được tiểu nha đầu đồng ý cùng hắn đi ra ngoài.

Thật sự là…

Hằng năm, các quốc gia tổ chức cung yến thọ yến trong hoàng cung, đều đặc biệt phái người đưa thiệp mời đến cho sư phụ, nhưng sư phụ chẳng thèm nhìn, mặt mũi người ta lớn cỡ nào cũng đừng mong mời được sư phụ xuống núi; nhưng với tiểu sư muội…

Thì ra sư phụ sợ bé con mếu máo khóc nhè… Nguyên đám đệ tử trên núi yên lặng nhìn trời, cảm thấy cuối cùng họ cũng tìm thấy điểm yếu để uy hiếp sư phụ rồi.

Lúc lên núi, bạn nhỏ Hách Liên Nhị vẫn luôn ngủ trong giỏ trúc, không biết trời trăng đâu; hôm nay đi theo Lãnh Thành Nhiên rời khỏi môn phái, mới biết núi Thiên Ly hiểm trở cỡ nào.

Vừa bước ra khỏi cổng lớn Thiên Ly môn chưa đến trăm mét, đập vào mắt đã là mây mù dày đặc, chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, hoàn toàn không thấy đường đi ở đâu, sơ sẩy một tý là có khả năng ngã xuống vực sâu vạn trượng ngay.

Mà Lãnh Thành Nhiên… không nghĩ ra phải đi như thế nào.

Chịu thôi, thật sự là hơn mười năm rồi hắn không xuống núi mà…

Nhưng điều này không làm khó được Lãnh Thành Nhiên, hắn cởi áo choàng ra, gấp mấy lượt, thắt một cái nút, làm thành một túi vải nhỏ giữ ấm giản dị, đặt cô bé vào túi vải, địu trước người.

“Tiểu Đong Qua, nhắm mắt, vi sư mang con nhảy xuống.” Lãnh Thành Nhiên nói, vô cùng bình tĩnh.

Ý tưởng cùi bắp vậy! Heo nhỏ liếc mắt, xoay người lại, dùng mông heo khinh bỉ hắn.

Thực ra lúc này thật sự là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, ở độ cao như thế, sương mù còn dày, đừng nói là người thường, dù là cao thủ võ công bình thường, tùy tiện nhảy xuống cũng có thể đâm đầu vào núi đá, ngã xuống thương nặng.

Cho nên tiểu nha đầu cũng cảm thấy ý tưởng này vô cùng nguy hiểm, kiễng mũi chân nhỏ lên, cố gắng đứng lên trong lòng hắn, tay nhỏ níu lấy quần áo hắn, “Vâng, con sẽ bảo vệ sư phụ.”

Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, bé có thể lập tức túm sư phụ về nhà nha.

Lãnh Thành Nhiên không biết tiểu đồ đệ này của mình có bản lĩnh như thế, chỉ coi đó là ngôn từ của trẻ con, nhưng cũng thấy lòng ấm lên.

Nhét nhóc con về túi vải, hắn vỗ vỗ bé, “Ngồi ngoan nhé, rụt tay về, nhảy xuống gió rất lớn, rất lạnh đó.”

Nói xong, hắn bắt heo nhỏ vẫn đang dùng mông khinh bỉ mình kia về, nhét vào lòng, sau đó ôm chặt một người một heo này… nhún mình vọt lên, nhảy xuống.

Mặc dù mây rất dày, nhưng ở khoảng cách gần như thế, nhãn lực hắn lại tốt, vẫn thấy tiểu nha đầu trong lòng mở to đôi mắt như hai quả nho đen, chăm chú nhìn cảnh vật xung quanh.

Thực ra nào có cảnh vật gì để nhìn, xung quanh toàn một màu trắng xóa.

Lãnh Thành Nhiên còn tưởng bé bị hù dọa, sờ sờ đầu nhỏ của bé, dịu dàng trấn an, “Tiểu Đông Qua đừng sợ, có vi sư ở đây…”

Để trấn an tiểu nha đầu, khó được một lần hắn chuẩn bị khoe khoang mình lợi hại bao nhiêu, song lại nghe thấy tiểu nha đầu nhỏ giọng nói, “Nhìn những đám mây này, muốn ăn kẹo bông quá…”

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK