Lúc trả lời câu hỏi này, sư đệ cảm thấy dường như không thể tưởng tượng được, bởi vì trước kia chính hắn cũng không nghĩ nhiều đến vấn đề này.
Hắn phát hiện heo con ở dưới một gốc cây bình thường ở trên núi, lúc đó thằng nhóc này đang ngủ, bên cạnh chất một đống quả màu đỏ thành một núi nhỏ rực rỡ.
Ngay từ khi còn nhỏ, sư đệ đã rất thích những động vật nhỏ như vậy, nhìn thấy con heo nhỏ nhắn hồng hào kia thì lo sợ nó ở trong núi một mình sẽ bị dã thú ức hiếp, muốn ôm nó về núi, heo nhỏ không kháng cự lại có người ôm nó, nhưng lại mạnh mẽ kháng nghị trước hành động ôm nó không ôm trái cây lên của sư đệ.
Cuối cùng, sư đệ cởi áo khoác ngoài ra, gói lại tất cả những quả đỏ mà ước chừng một bao tải mang theo, lúc này heo con mới đồng ý đi theo hắn.
Nghe thấy những lời thuật lại của sư đệ, tất cả mọi người đều thấy choáng váng, quả đỏ đó chừng một bao tải? Thân mình nhóc con này cũng chỉ to bằng hai quả táo cỡ lớn, chẳng lẽ do chính nó hái sao? Nhưng làm sao nó có thể chuyển được toàn bộ chỗ đó đến bên cạnh mình đây?
Đâu thể chỉ đeo từng cái từng cái túi nhỏ mang trên lưng cõng tới được...
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm về phía túi sách nhỏ của bé heo.
Ánh mắt của Hách Liên Dạ cũng chiếu đến cùng hướng với mọi người.
Nhóc con này quả nhiên rất hiểu tính người, đoạn thời gian đi theo sư đệ kia nó vẫn ăn rau củ quả, cho nên trong khái niệm của nó, sư đệ cũng chưa từng chăm sóc cho nó, nên cũng không tính là chủ nhân của nó, nói như vậy...
Y chợt nhíu mày nói, “Cái túi sách nhỏ này của nó cũng không phải do ngươi làm cho nó sao?”
Điều này không thể nào! Hách Liên Dạ cũng quá coi trọng nhóc con này rồi!
Cho dù nó thông minh hiểu tính người, nhưng cũng sẽ không thể nào tự may túi cho mình được.
Không ngờ sư đệ lại sửng sốt hồi lâu, liếc nhìn sư huynh mình, mới lúng ta lúng túng nói, “Khi ta nhặt được nó... thì trên lưng nó có đeo một cái túi.”
“...”
Mọi người choáng váng.
Qua một lúc lâu, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt cùng nhìn về phía heo nhỏ, muốn lấy cái túi nhỏ của nó ra tìm hiểu cho thật rõ ràng.
Chết tiệt! Các ngươi muốn làm gì!!!
Bi kịch cái mông bị cạo sạch bị nhìn thấy toàn bộ mới xảy ra gần đây kia vẫn còn đọng lại vô cùng chân thật trong ký ức, lúc này heo nhỏ cũng không sợ làm bẩn 'tay chân' nữa, chân trước chi sau đều hoạt động một cách nhanh nhất, trong nháy mắt đào bới một cái hố nhỏ, mạnh mẽ ngồi ở đáy hố, giấu cái mông ở phía dưới, sau đó tức giận nhìn nhóm người trước mặt.
Không được phép lại có ý đồ gì với cái mông của nó nữa!
Nhìn thấy bộ dạng này của heo nhỏ, Hà Nghiêm quả thực vô cùng nhức óc, bất chấp Hách Liên Dạ mới là chủ tử, hết sức chính nghĩa chỉ trích, “Chủ tử, lần trước người... hơi quá đáng! Ức hiếp heo nhỏ rồi!”
Dứt lời, thừa dịp nhóc con này không phòng bị gì, hắn liền không nói lời nào cấp tốc ôm heo nhỏ ra khỏi hố nhanh chóng tháo túi sách của nó xuống, đem qua cho chủ tử của mình nhìn.
Mọi người: “....”
Hà Nghiêm thực sự càng ngày càng thật thà rồi...
... Mẹ, kiếp!
Heo nhỏ nổi giận, nhưng lại không trực tiếp đánh mà là giãy dụa uốn éo trèo xuống, từ từ đi đến dòng suối bên cạnh phủi đất.
Nhóc con này đặc biệt thích sạch sẽ, vừa rồi bất đắc dĩ lắm mới phải làm một con thỏ đào hang, làm dơ móng và chân của nó, hiện giờ phải nhanh chóng đi tắm rửa, vậy nên tất cả mọi người cũng không thấy lạ gì, cũng cùng đi theo nó.
Sau khi cười xong, tất cả mọi người lại vây xung quanh Hách Liên Dạ, nhìn nhìn túi sách nhỏ trong tay y.
Heo nhỏ thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay đổi quần áo một lần... túi nhỏ kia ít nhất hai ngày cũng phải giặt một lần.
Đây không phải lần đầu tiên Hách Liên Dạ cầm cái túi này, nhưng lần này lại phát hiện thứ này không phải là cái túi bình thường.
Cẩn thận xem xét, y hoài nghi trong mảnh vải có vẻ tầm thường này có pha lẫn với Thiên Tàm Ti.
Thiên Tàm Ti được dùng làm nên Nhuyễn Giáp có giá vô cùng cao, thứ nguyên liệu vô cùng quý giá được con người mặc lại được may thành cái túi sách cho heo nhỏ chơi.
Theo như mọi người nói trước kia, cho dù heo nhỏ có thông minh thì cũng không thể tự may một cái túi nhỏ như thế này, không biết chủ nhân trước kia của nó là ai mà lại giàu có đến như vậy.
Túi này rất nhỏ, Hách Liên Dạ cẩn thận lật qua lật lại xem xét, rốt cuộc đến khi nhìn thấy rõ được tấm lót bên trong lại khiến tất cả mọi người xung quanh không thể hít thở thông được nữa rồi.
Sau lưng tấm vải dệt không ngờ lại là một đồ án thêu, hơn nữa nhìn theo nét vẽ này thì rất có thể chính là một tấm địa đồ (bản đồ dưới lòng đất)!
Sư đệ và nam tử áo trắng cùng liếc nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Khắp người heo nhỏ thực sự đều là bảo vật, nhưng chính tay bọn họ lại giao heo nhỏ ra...
Mà lúc đó, Hách Liên Dạ thấy Ngư Ngư có hứng thú với bé heo nhỏ hồng hào này mới mở miệng muốn con heo khó nuôi này, thoạt nhìn quả thật nên nói là hầu hạ nhóc con cực kỳ phiền toái này.
Nam nhân cưng chiều nương tử có phúc khí*, một câu nói đùa của dân gian thôi vậy mà lại thật sự trở thành chân lý đối với bọn họ...
(* còn được gọi là may mắn)
Nghiêm túc mà nói, nam tử áo trắng cùng sư đệ, đám người Ngư Ngư cũng không tính là đứng cùng một thuyền, nhất là khi dính dáng đến sứ mạng môn phái, thậm chí họ còn có thể là đối thủ trong một số chuyện nữa.
Cho nên đám người sư đệ cũng không muốn đứng lại xem tiếp, tìm một cái cớ tránh né, để Tiết Hữu đưa hai người qua một bên ngồi.
Thân là người hiện đại, Ngư Ngư cũng đã quen với tỉ lệ vẽ bản đồ chính xác đến từng milimét này rồi, ngay cả những tòa kiến trúc bên cạnh cũng có thể được vẽ vô cùng chi tiết đến như vậy.
Với một hán tử bình thường mà nói thì những đường vẽ trước mắt này là địa đồ, nhưng đối với nàng mà nói thì nó không khác gì một cuốn Thiên thư (Cuốn sách viết toàn những điều cao siêu khó hiểu).
Nhưng nàng học y thuật từ nhỏ, lúc nhỏ đã được luyện tập rất nhiều lần cách nhận biết các loại thảo dược to nhỏ khác nhau, cho nên cũng luyện ra được bản lĩnh kiên nhẫn.
Cho nên hiện tại cũng không thấy phiền toái nhìn chằm chằm vào những đường vẽ cong queo loằng ngoằng này, xem không hiểu thì nhìn theo từng đường đi vậy, cuối cùng, Ngư Ngư ngẩn người, “Bản đồ này có bốn mảnh?”
Đường vẽ ở giữa đã hoàn toàn bị ngăn cách ra, hơn nữa còn có bốn lối ra.
“Bốn mảnh?” Hách Liên Dạ mơ hồ có cảm giác với mấy chữ này.
Dường như heo nhỏ có quan hệ dây mơ rễ má với chốn thần bí này, cộng thêm với cái địa đồ trước đó ở mông nó, ngoại trừ hồ nước thần bí ở Vệ quốc ra thì còn có cả ở những địa điểm khác nữa.
Nơi mà bọn họ đang đứng chính là một trong bốn địa điểm đặc biệt đó.
Chẳng lẽ một trong bốn tấm bản đồ này chính là địa đồ trong mật thất trước mặt?
Heo nhỏ đã tắm xong, vẩy khô nước, sạch sẽ quay trở lại.
Trông bộ dạng của nó thì hình như đã hoàn toàn quên sạch chuyện vừa rồi nó bị Hà Nghiêm bắt nạt vậy, tập trung tinh thần chạy vào trong thạch thất này.
Ngư Ngư cảm thấy tò mò, thử cầm ngọn Liêm Tâm thảo mà bản thân vẫn luôn cất kĩ trong hộp kia ra, đưa tới trước mặt heo nhỏ.
Kết quả tiểu tử kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, cái chi nho nhỏ không ngừng giãy đạp, muốn nhanh chóng chạy vào trong thạch thất.
Nếu những trái cây màu đỏ kia thật sự do chính nó mang ra, thì những thảo dược quý hiếm nào nhóc con này cũng đều biết, nhưng lại chỉ mang theo loại trái cây màu đỏ đó. Rốt cuộc loại trái cây màu đỏ này có công dụng gì vậy mà còn quan trọng hơn cả Liêm Tâm thảo, thứ nguyên liệu vô cùng quan trọng vô cùng quý hiếm để chế ra Huyền Cơ đan?
Hà Nghiêm vẫn luôn túc trực bên cạnh hầu hạ, thấy bộ dạng do dự của Ngư Ngư và Hách Liên Dạ, nhỏ giọng dò hỏi, “Chủ tử, Vương phi, thuộc hạ xuống dò xem một chút được không?”