Ngư Ngư đang chuẩn bị bày ra vẻ mặt nhu thuận thành thật, không hề có chút phòng bị liền bị y mạnh mẽ ôm lấy, không nhịn được lại bắt đầu mài răng, chân thành cười một tiếng nhắc nhở, "Vương gia, bây giờ là lúc so tiết tháo."
"Tiết tháo của bổn vương nhiều lắm, quá nặng không tiện mang theo," giọng điệu của ai đó hết sức bình tĩnh ung dung, "Nên đã khóa nó ở trong phòng trước rồi."
Nói xong, còn chính trực yêu cầu, "Nếu nàng không tin, có thể tới phòng của bổn vương nhìn thử."
... Sau đó nàng hoàn toàn rơi vào hố lửa?
Đại não của yêu nghiệt này rốt cuộc có cấu trúc như thế nào vậy!!! Ngư Ngư rất muốn ngửa mặt lên trời gào lớn một tiếng...
Đối mặt với yêu nghiệt cỡ này, mài răng đã hoàn toàn không có khả năng hả giận trong lòng, Ngư Ngư hết sức nhu thuận cười với y, sau đó nhanh chóng ra tay đâm một bó to ngân châm ở trên người y.
Người trong lòng cứ vậy mà chạy đi, Hách Liên Dạ cũng không vội kéo người trở về, ngay cả ngân châm trên người cũng không quản, chỉ cười nhíu mày, "Tiểu nha đầu, nàng nói ai thắng phải nghe lời người kia."
"Nhưng tiết tháo của tôi ít hơn vương gia," Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, "Ít tiết tháo, chính là nói không có kết quả gì hết."
Ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận trước mặt, giọng của Hách Liên Dạ cực kỳ yêu chiều nói, "Bổn vương đã nói, bất kể lúc nào cũng sẽ không bỏ lại một mình nàng."
Nói xong còn bình tĩnh nhanh chóng rút hết toàn bộ ngân châm trên người xuống, lại kéo người kia vào trong ngực, "Bổn vương và nàng đều ít tiết tháo."
"..." Đỉnh đầu Ngư Ngư sắp bốc khói rồi.
"... Vương gia, ngài cảm thấy muốn đánh thắng ngài, thì nên không biết xấu hổ, không cần tiết tháo, hay là nên làm như thế nào đây?" Ngư Ngư kiên quyết tin rằng ngã ở nơi nào thì đứng lên ở nơi đó, cho nên tập trung tinh thần, vô cùng thành khẩn thỉnh giáo.
Hách Liên Dạ cũng hào phóng chỉ cho nàng một con đường sáng, "Hẳn không phải là người."
Ngư Ngư: "..." (┬_┬)
Thật ra đêm nay Hách Liên Dạ chỉ muốn đến trêu chọc Ngư Ngư, cũng không thật sự muốn làm cái gì.
Nhưng vì phong cách hành sự trước sau như một của người nào đó, hai chữ quy tắc không có ý nghĩa gì trong mắt của y.
Hôm nay y cũng không khăng khăng chứng mình mình "dùng tốt", là vì... bí mật, đó là một bí mật.
Nhưng chuyện mới xảy ra ban ngày, cho dù đây là phủ Tĩnh Vương, Hách Liên Dạ cũng không yên tâm để Ngư Ngư ngủ một mình.
Lúc này ngược lại đám người kia cũng không nóng vội, từng chuyện nhỏ nhắm Ngư Ngư, giống như là đang trù bị một âm mưu lớn, mấy ngày nay y phải chăm sóc tốt cho nha đầu này.
Dặn Ngư Ngư ngủ trước, Hách Liên Dạ bắt đầu thay quần áo, đi sang phòng bên cạnh tắm rửa.
Hai căn phòng chỉ cách nhau một bức tường mỏng, lại ở cùng một tiểu viện, với võ công của Hách Liên Dạ, chỉ cần có người đi vào sân, y nhất định sẽ phát hiện.
Nhưng Hách Liên Dạ cũng không chủ quan, còn phái ba người Hà Nghiêm Hà Túc Lãnh Mộc cùng thủ ở trong sân, tăng cường bảo vệ.
Nhưng... Hách Liên Dạ mới rời đi không đến hai phút, một bóng người yên lặng không một tiếng động bay vào sân.
Không đúng, hoàn toàn không thể nói là bóng người, khinh công của người nọ, mới là chân chính nhanh như quỷ mị, cho dù là trợn to mắt cũng sẽ không phát hiện hắn vừa mới lướt qua trước mặt mình, đừng nói đến ba người Hà Nghiêm phòng thủ ở trong sân, ngay cả Hách Liên Dạ vẫn luôn để ý động tĩnh trong viện cũng không nghe ra có người xâm nhập.
Cứ như vậy, bóng người kia hoàn toàn không bị ngăn cản, từ cửa sổ mở rộng phòng Ngư Ngư, lắc mình một cái đến trước mặt Ngư Ngư.
Ngư Ngư lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào, lập tức đứng lên, thậm chí còn vô cùng phối hợp không lên tiếng, tùy ý để người mới xuất hiện đưa mình đi.
Cho dù khinh công của người nọ cực kỳ cao siêu, nhưng mang theo một người hoàn toàn không có nội lực như Ngư Ngư, tốc độ nhất định sẽ chậm lại, cũng không có cách nào tự do khống chế lực cản của gió như lúc trước.
Một chút khác biệt nho nhỏ kia, không thể tránh khỏi lỗ tai của Hách Liên Dạ, Ngư Ngư chỉ nghe thấy cửa phòng sau lưng bị đá văng, sát khí kinh người lập tức ùn ùn kéo đến, kích thích lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
Vội vã dẫn người rời đi, người thần bí mới xuất hiện không có cơ hội chạy trốn, cắn răng dùng vai phải đỡ lấy ngọc bội Hách Liên Dạ vừa ném qua, mãi cho đến lúc hoàn toàn dẫn Ngư Ngư rời khỏi địa bàn của phủ Tĩnh Vương, lại thả nàng ở một mảnh đất ngoài kinh thành, xác định tuyệt đối không còn người đuổi theo nữa mới dừng bước lại.
"Nam nhân của ngươi rất mạnh." Người thần bí khẽ hít một ngụm khí lạnh, mạnh mẽ rút ngọc bội đâm vào trong xương ba phần ra.
Là ngọc bội tùy thân của Hách Liên Dạ, cho dù tính chất tốt, cũng làm bằng chất liệu dễ vỡ, nhưng lại bị Hách Liên Dạ dùng nội lực ném như vậy, có thể trở thành ám khí đáng sợ nhất.
Đáng sợ hơn chính là, hắn tự nhận khinh công của mình là độc bộ thiên hạ, Hách Liên Dạ ném ám khí vẫn có thể đuổi kịp hắn, với tuổi tác của Hách Liên, nội lực thâm hậu như vậy quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
Ngư Ngư nhìn nhìn thương thế của hắn, gật đầu đồng ý, "Tiểu cô nương thông thường cũng nghĩ giống như ngài vậy."
Ôn Ngôn: "..."
Đúng vậy, người đến phủ Tĩnh Vương dẫn Ngư Ngư đi, chính là Ôn Ngôn.
Ngoài hắn ra, sẽ không có ai có thể dẫn người đi dưới tầm mắt của Hách Liên Dạ được.
Nhưng hiện tại, gần 200 năm nội lực tích lũy của hắn, lại bị một người hơn hai mươi tuổi đả thương, mà tính tình bình tĩnh của hắn nhờ sống lau mà dưỡng thành cũng sắp bị Ngư Ngư phá hỏng.
Đôi vợ chồng son này, thật sự là vô địch...
Xử lý vết thương xong, Ôn Ngôn cẩn thận giật giật bả vai, liếc nhìn nàng một cái, "Tử tù cô cần, ta đã tìm được rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Thật ra Ngư Ngư không tin hắn mấy, sợ hắn vứt lại mình mặc kệ không lo, cho nên không trực tiếp trả lời, "Đi dẫn Dung bánh bao ra ngoài trước, còn lại, đạt được mục đích tôi sẽ nói cho ngài biết sau."
Cùng một thời gian, phủ Tĩnh Vương.
Hách Liên Dạ không ngăn được người lại, sắc mặt tái mét muốn đuổi theo ra ngoài.
Ba người Hà Nghiêm cảm thấy thất trách, nhưng bây giờ không phải là lúc kiểm điểm sai lầm, khinh công của bọn họ không đuổi kịp, nhưng dù sao vẫn còn có thể phân công thủ hạ, để bọn họ tìm kiếm tin tức của Vương phi.
Nhưng mấy người kia còn chưa rời khỏi phủ Tĩnh Vương, thị vệ canh cửa đã mờ mịt chạy tới, "Chủ tử, đây là thư Vương phi gởi cho ngài."
Chủ tử và Vương Phi rõ ràng gặp nhau mỗi ngày, tại sao còn phải viết thư chứ?
Thị vệ không biết chuyện Ngư Ngư bị bắt đi, hiện tại không hiểu ra sao.
Sắc mặt mấy người Hà Nghiêm cũng thoáng chốc thay đổi.
Nếu Vương phi có thể để lại thư, vậy chứng tỏ nàng không phải là bị người ta cưỡng ép bắt đi, mà là tự nguyện rời đi theo người ta, hoặc là... tự Vương phi tìm người mang nàng rời đi.
Chẳng lẽ...
Vương phi muốn bỏ lại chủ tử của bọn họ, tự mình trở về nhà? Quay về thời không có cuộc sống hoàn toàn khác với bọn họ, bọn họ đã nghe miêu tả, hoàn toàn không tưởng tượng được hiện đại có dáng vẻ gì.
Bọn họ vừa mới biết bí mật của hồ nước ở Vệ quốc, thời gian trùng hợp như vậy, bọn họ nghĩ như vậy cũng là điều hiển nhiên.
Mấy đại nam nhân nhìn quen sóng gió, hiện tại sắc mặt mỗi người đều tái mét hoảng sợ, run rẩy nhìn Hách Liên Dạ mở tờ giấy Ngư Ngư để lại ra.
Thật ra sắc mặt của Hách Liên Dạ cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng...
Liếc nhìn tờ giấy kia, khóe mắt hơi co rút một chút, lại nghiêm túc nhìn lại lần nữa, Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm tờ giấy kia hồi lâu, bỗng bật cười lớn.