- Đúng thế, ngoại trừ điều đó ra thì ra còn viết chữ Đoàn cũng là họ của cha các nàng lên vai nữa.
Phạm Thiên liền nói:
- Lần trước ta tới Giang Nam để thăm sư tỷ thì đã tình cờ thấy được một nữ tỳ mang theo một chiếc kim tỏa như vậy, tên của nàng là A Chu.
Nguyễn Tinh Trúc bật thốt:
- Đúng rồi, tên nó là A Chu! Ngươi đã gặp A Chu sao?
Phạm Thiên gật đầu xác nhận khiến Nguyễn Tinh Trúc quá đỗi vui mừng. Nàng vốn nghĩ mình phải tốn rất nhiều công sức để đi tìm nữ nhi không ngờ Phạm Thiên lại nói cho mình biết tung tích của nàng.
Lúc này trong lòng Nguyễn Tinh Trúc thì Phạm Thiên giống như một vị cứu tinh của nàng vậy.
Phạm Thiên thấy tâm tình của Nguyễn Tinh Trúc trở nên kích động thì liền mở hành trang lấy ra tấm Tỏa Linh Lệnh đã chuẩn bị từ trước và sử dụng.
“Tỏa Linh thất bại”
Thử lại lần nữa!
“Tỏa Linh thành công”
Phạm Thiên chỉ thử lần thứ 2 là hệ thống đã thông báo thành công. Phạm Thiên trong lòng vui vẻ, có Nguyễn Tinh Trúc trong tay thì hắn còn không cần lo không thu phục được A Chu và A Tử nữa.
Nguyễn Tinh Trúc muốn cùng Phạm Thiên đi tới Giang Nam tìm A Chu và hắn lập tức đồng ý. Sau khi chôn cất Đoàn Chính Thuần như là một hình thức cho A Tử xem thì Phạm Thiên liền cùng hai mẫu nữ lên đường đi về phía đông.
Phạm Thiên gọi ra tiểu Xích để kéo xe khiến cho A Tử giật mình. Khi nhìn thấy tiểu Xích dùng ánh mắt tỏa ra huyết quang quan sát mình thì cho dù tiểu ma nữ cũng hơi chột dạ một chút mà nấp sau lưng Phạm Thiên. Dù sao ngoại hình của tiểu Xích cũng khá đáng sợ.
Phạm Thiên liền dùng tiểu Xích để kéo xe ngựa lên đường. Tiểu Kính Hồ nằm ở vùng tây bắc, khá gần với Tân Cương*.
(Cốt truyện yêu cầu, không đúng với thực tế đâu mấy bác đừng để ý)
Phạm Thiên điều khiển xe ngựa chạy về hướng đông thì đi ngang qua dãy Thiên Sơn. Dù là mùa hè nhưng trên đỉnh núi vẫn trắng toát bởi những tảng băng vĩnh cửu trên đó.
Đi tới khu có dân cư sinh sống thì Phạm Thiên liền mua một con ngựa để kéo xe thay cho tiểu Xích. Buổi đêm Phạm Thiên dừng chân tại một tiểu trấn thì liền phát hiện bên trong trấn lại có động tĩnh không nhỏ.
Một đám người lén lút rời khỏi trấn khiến cho Phạm Thiên hiếu kỳ. Đám người này cũng chỉ mới tới tiểu trấn này ngày hôm nay nên khiến cho hắn rất hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ trùng hợp như vậy? May mắn vốn không phải thuộc tính ẩn của mình mà hôm nay lại gặp may vậy sao?
Phạm Thiên nghĩ nghĩ một chút liền ra khỏi phòng và đuổi theo đám người này. Đi tới một khu rừng sâu hắn thấy được đám người này tụ tập cùng một đám đông hơn đang bàn chuyện gì đó.
Lúc này có một tên đang đứng ở chính giữa cao giọng nói:
- Thiên Sơn Đồng Mồ hành hạ chúng ta bao năm nay, đối xử với chúng ta không khác gì súc vật. Các huynh đệ chúng ta đã chịu đựng đủ rồi!
Đám người xung quanh khí thế bừng bừng hô phải.
Phạm Thiên nhìn cảnh này thì biết mình đã bất ngờ gặp được Vạn Tiên Đại Hội do đám 36 động, 72 đảo tổ chức hòng phản kháng lại Thiên Sơn Đồng Mỗ.
- Xem ra ta cũng không phải là quá mức xui xẻo.
Phạm Thiên vốn chỉ đi ngang qua nhưng lại gặp được sự kiện bất ngờ này thì hài lòng mỉm cười. Hắn nấp ở trên một thân cây và bắt đầu nghe ngóng tình hình ở dưới.
- Ta lúc đó tới thăm dò Linh Thứu Cung đã vô tình phát hiện ra một nữ đồng nên liền ra tay bắt lấy nó về đây...
Lúc này Ô Lão Ðại vừa đưa tay ra hiệu, thủ hạ của y liền xách một chiếc bao vải đen ra, để ngay trước mặt y. Ô Lão Ðại mở dây buộc miệng túi, mở bao ra quả nhiên trong túi có một người.
Đám xung quanh kêu lên một tiếng, thấy người đó hình dáng thật nhỏ, quả nhiên là một nữ đồng. Ô Lão Ðại dương dương đắc ý nói:
- Tiểu nữ hài này chính là do Ô mỗ bắt được từ trên Phiêu Miểu Phong.
Mọi người cùng lớn tiếng reo hò:
- Ô Lão Ðại thật giỏi quá!
- Quả là anh hùng hảo hán!
- Quần tiên ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo thì Ô Lão Ðại đứng đầu!
Phạm Thiên thấy một đám ô hợp cổ vũ cho tên Ô Lão Đại thậm chí còn không dám chui vào Linh Thứu Cung thì buồn cười.
Nhưng cùng lúc đó Phạm Thiên cũng chú ý tới nữ hài bị nhốt trong bao vải kia.
Vu Hành Vân
Đẳng cấp: 40
Quả nhiên là Thiên Sơn Đồng Mỗ!
Thiên Sơn Đồng Mỗ Vu Hành Vân tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn công thì võ công vốn cực kỳ cao nhưng do kinh mạch bị thương nên không chỉ mang hình dạng của một tiểu nữ hài mà còn không thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên được.
Nhưng so với Vô Nhai Tử toàn thân bị bại liệt phải dùng nội lực để duy trì hơi tàn thì tình hình của Vu Hành Vân lạc quan hơn nhiều.
Phạm Thiên thấy Thiên Sơn Đồng Mỗ xuất hiện thì không định để cho đám động chủ, đảo chủ diễn trò nữa mà lập tức tung người nhảy xuống giữa đám đông.
Ô Lão Đại còn đang hưởng thụ đám người xung quanh khen ngợi thì bỗng nhiên thấy một thiếu niên xuất hiện trước mặt mình thì liền giật mình kinh ngạc.
- Ngươi là ai!?
Phạm Thiên cười đáp:
- Đám ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo các ngươi phận làm nô lệ mà lại dám tụ chúng làm phản, thật sự là muốn chết.
Đám 36 động, 72 đảo này vốn là phường tam giáo cửu lưu, hầu hết là sơn tặc thảo khấu bị Vu Hành Vân dùng Sinh Tử Phù khống chế. Bọn chúng chẳng phải hạng người tốt lành gì nên Phạm Thiên cũng chẳng thèm để ý tới sinh mạng của chúng làm gì.
Còn về phần giải Sinh Tử Phù cho bọn chúng? Trông hắn giống Hư Trúc lắm sao?
Phạm Thiên không cầm đám này cảm kích, hắn chỉ cần ở lại thế giới này một thời gian nên cũng không cần nhiều thuộc hạ như vậy. Hơn nữa nếu Phạm Thiên trở thành cung chủ Linh Thứu Cung thì Cửu Thiên Bộ không thiếu bộ hạ cho hắn sai sử.
Đám Ô Lão Đại nghe Phạm Thiên nói thì trong lòng hoảng sợ quát:
- Ngươi là người của Linh Thứu Cung!?
Phạm Thiên chỉ cười không đáp khiến cho đám người này càng thêm lo sợ.
Vào lúc này Ô Lão Đại cảm thấy đâm lao thì phải theo lao nên liền nói:
- Tên tiểu tử này là người của Linh Thứu Cung, nếu để cho hắn quay về báo cho lão yêu bà kia thì chúng ta chết chắc. Mau hợp lực bắt hắn lại! Dù cho hắn là người của Linh Thứu Cung thì chúng ta người đông thế mạnh chắc chắn không thể thua được.
Ô Lão Đại vừa nói thì đám Bất Bình Đạo Nhân, Trác Bất Phàm, Lê phu nhân… liền hạ quyết tâm và rút binh khí ra.
Phạm Thiên thấy vậy không đợi đám Ô Lão Đại phản ứng đã ra tay trước. Trước mặt Vu Hành Vân Phạm Thiên không muốn biểu hiện quá yếu đuối nhưng vẫn giữ lại phần lớn thực lực của mình.
Phạm Thiên thể hiện ra thực lực tương đương với Đại Võ Sư hậu kỳ nhưng cũng thừa đủ đánh gục đám người này rồi. Tồi Tâm Chưởng dù không hội tụ chưởng lực nhưng uy lực vẫn không nhỏ, đám Ô Lão Đại bị đánh cho không chút sức phản kháng nào.
Đám xung quanh thấy thể liền hoảng sợ buông binh khí:
- Xin thượng sự tha mạng!! Chúng ta đều là bị tên Ô Lão Đại xúi giục, chúng ta tuyệt đối không dám phản lại Linh Thứu Cung đâu.
Đứng trước uy hiếp thì ai cũng sẽ phải đầu hàng, nhất là đám người này vốn xuất thân thảo khấu thì tuyệt đối sẽ tìm cách đẩy Ô Lão Đại ra chịu trận và cố giữ mạng mình trước.
Phạm Thiên lúc này mới từ từ thu tay lại và quay sang nhìn về phía Vu Hành Vân.
Nàng vốn đang làm vẻ mặt sợ hãi chực khóc để đóng giả một nữ hài bị câm nhưng khi thấy Phạm Thiên xuất hiện thì khuôn mặt lại trở nên lãnh tĩnh.
- Vu sư bá, tiểu tử Phạm Thiên chưởng môn Tiêu Dao Phái ra mắt sư bá.
Vu Hành Vân quan sát Phạm Thiên một chút liền dùng một giọng già nua nói:
- Tiểu tử ngươi tuấn tú khôi ngô, hết sức phù hợp với yêu cầu của phái Tiêu Dao. Còn nhỏ mà võ công đã cao như vậy thì thiên phú không hề kém. Chỉ là tại sao ngươi không sử dụng võ công phái Tiêu Dao mà lại dùng loại chưởng pháp kỳ quái kia?
Phạm Thiên liền đáp:
- Ta có được nội lực như hôm nay là nhờ sư phụ trước khi lâm chung đem 70 năm nội lực truyền lại. Về phần võ công do sư phụ truyền công xong liền tạ thế nên không được học chỉ đành sử dụng sở học lúc trước.
Phạm Thiên tùy tiện biên ra một câu chuyện gạt Vu Hành Vân, dù sao cũng không có ai để kiểm chứng sự thật.
Vu Hành Vân thất thanh:
- Cái gì!? Ngươi nói Vô Nhai Tử đã chết rồi!?!
Phạm Thiên lựa lời đem quá trình phá giải Trận Lung Kỳ Cục và bái sư Vô Nhai Tử kể cho Vu Hành Vân nghe. Đương nhiên hắn đã loại bỏ chi tiết bản thân cần nội lực ra mà chỉ nói mình trước đó học được chút công phu gia truyền trùng hợp phá giải Trận Lung Cục nên được truyền công mà thôi.
Vu Hành Vân nghe xong thì liền trầm ngâm không nói.
- ------☆☆☆☆-------