Một tuần lễ sau đó doanh thu không ngừng tăng trưởng cuối cùng ổn định lại ở con số 15 vạn linh thạch một ngày.
Nếu như giữ nguyên con số này thì mỗi tháng Phạm Thiên có thể thu về 400 đến 500 vạn linh thạch hạ phẩm trong khi đó số vốn bỏ ra để mua nguyên liệu cùng với thuê người cũng không đáng kể cho lắm.
Có người đã ước lượng ra được doanh thu của Linh Thực Lâu thì cũng cực kỳ đỏ mắt nhưng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà không thể làm gì.
Bọn họ đã lén cho người đi mua chuộc năm vị trù sư của Linh Thực Lâu nhưng cuối cùng chỉ nhận được nụ cười khổ của năm người họ.
Năm vị trù sư này thực chất chỉ là trù sư bình thường thôi, dù tay nghề không tệ nhưng tại Dương Anh công quốc cũng có thể kiếm ra được cả chục người.
Linh thực của Linh Thực Lâu đều chế biến từ nguyên liệu do Phạm Thiên cung cấp nên cho dù có mua chuộc được trù sư cũng chỉ vô dụng.
Mấy người Chung sư phó hiểu rõ rằng mình làm việc cho Phạm Thiên chính là công việc nhẹ nhàng mà lương bổng lại cao. Nếu như họ dám vì cái lợi trước mắt mà phản bội lại Phạm Thiên thì trước không nói tới những kẻ mua chuộc bọn họ sau khi phát hiện ra Chung sư phó không thể chế biến ra linh thực thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ có thể quay trở lại làm việc tại Linh Thực Lâu nữa.
Lúc đó cho dù đám Chung sư phó vạn hạnh được thoát nạn thì cũng chỉ có thể đi làm trù sư bình thường thu nhập còn chẳng bằng một phần mười hiện tại.
Những kẻ muốn đào góc tường của Phạm Thiên sau khi biết được đám người Chung sư phó chỉ là trù sư bình thường thì ánh mắt lại hướng về Phạm Thiên nhưng bọn họ lại càng thêm khó xử.
Phạm Thiên khai mở Linh Thực Lâu đã được một tuần lễ, thân phận của hắn đã bị những kẻ hữu tâm điều tra ra.
Đệ nhất Tiềm Long Bảng thiên kiêu!
Phạm gia đệ tử!
Hoàng triều Tiêu Dao Vương!
Đằng sau Phạm Thiên không chỉ là một trong tứ đại gia tộc của Lạc Thiên hoàng triều mà còn là Lạc gia.
Tiêu Dao Vương là tước vị đích thân hoàng chủ sắc phong, nếu như có kẻ dám nhắm vào Phạm Thiên thì chính là đang khiêu khích quyền uy của Lạc gia.
Chưa kể đến việc Phạm Thiên còn có mối quan hệ rất tốt với vị nữ công tước chủ nhân của Dương Anh công quốc này. Trừ khi không còn muốn tiếp tục ở lại đây nữa thì tuyệt đối không có ai sẽ ra tay với Phạm Thiên.
Nhưng lui lại vạn bước mà nói Phạm Thiên buôn bán linh thực hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới lợi ích của các thế lực lớn ở nơi đây.
Thậm chí những đan các tưởng chừng như sẽ bị sụt giảm doanh thu bởi sự xuất hiện của linh thực nhưng thực chất lại còn tăng lên không nhẹ.
Linh thực không thể thay thế đan dược, khi sử dụng linh thực thì tinh thần của võ giả trở nên minh mẫn, thể lực càng thêm dồi dào nên hiệu quả luyện võ được tăng cao từ đó gián tiếp làm gia tăng tốc độ tiêu thụ đan dược.
Mấy ngày nay các cửa hàng đan dược nhận được báo cáo doanh thu thì vui vẻ tới nỗi hận không thể ôm lấy Phạm Thiên cảm tạ chứ lấy đâu ra hận ý.
Linh Thực Lâu phát triển là việc không ai có thể ngăn cản được. Những người khác chỉ là không thể thu được lợi ích từ Linh Thực lâu chứ lợi ích của họ vẫn được bảo đảm nên mọi người đành tạm thời từ bỏ ý nghĩ muốn được chia một chén canh.
Bọn họ bắt đầu tìm cách hợp tác với Linh Thực Lâu để giúp mình thu lợi.
Ngày hôm nay Linh Thực Lâu đón tiếp vài vị khách quý được Triệu Mẫn trực tiếp dẫn lên tầng ba của Linh Thực Lâu và tạm thời yêu cầu những thực khách khác không thể đi lên.
Phạm Thiên tiến lên tầng ba để gặp mấy vị khách quý này.
Triệu Mẫn nói:
- Các vị, lão bản của chúng ta đã tới rồi.
Phạm Thiên đi tới và cười nói:
- Có thể được các vị cự đầu tại Dương Anh hải cảng tới thăm thế này bản vương thật là vinh hạnh.
Mấy tên khách quý liền nở nụ cười giả tạo của đám thương nhân và nói:
- Không dám…
- Tiêu Dao Vương quả nhiên là thiếu niên thiên tài phong lưu phóng khoáng…
Sau vài lời sáo rỗng thì Phạm Thiên liền ngồi xuống trước mặt những người này. Ngay lập tức đã có người không nhịn được mà nói:
- Tiêu Dao Vương, chúng ta hôm nay tới đây không chỉ vì muốn chúc mừng Linh Thực Lâu của ngài làm ăn hưng thịnh mà còn có ý muốn mời ngài hợp tác.
Phạm Thiên cười đáp:
- Không biết vị lão bản này là định hợp tác ra sao?
Người này liền nói:
- Bỉ nhân Giang Sinh của Không Minh thương hội sinh ý chủ yếu là buôn bán kỳ trận dị bảo tại Nội Hải. Mỗi lần chúng ta cho người đi ra biển tầm bảo đều mang về không ít hải quái huyết nhục nên có thể cung cấp cho Linh Thực Lâu của vương gia, phải biết thịt hải quái chất lượng tuyệt đối không thua gì yêu thú…
Nội Hải mặc dù tài nguyên không được phong phú như Vô Biên Hải Vực nhưng nó vẫn rộng lớn vô cùng nên không thiếu kỳ trân dị bảo.
Thêm vào đó tại Nội Hải các thương hội chỉ cần lo tới hải quái do nơi này không có hải tộc tồn tại nên phạm vi tầm bảo không bị giới hạn nhiều như ở Vô Biên Hải Vực.
Hải quái thực chất cũng chính là yêu thú ở dưới biển thậm chí số lượng còn nhiều hơn cả yêu thú nên quả thật có thể xem xét.
- Ừm, linh thực bí phương là do ta nghiên cứu rất lâu mới có thể sáng tạo ra, có điều nó chủ yếu đều nhắm vào thịt yêu thú cùng linh thảo trên lục địa nên nếu chuyển qua dùng thịt hải thú thì cũng không dễ dàng.
Thực chất thì đâu có gì là khó khăn cơ cứ, Phạm Thiên chỉ đang muốn ép giá những thương nhân này mà thôi.
- Vương gia không cần lo lắng, tại trong đại hải có rất nhiều hải thú nên huyết nhục của nó giá cả còn rẻ hơn thịt yêu thú rất nhiều, chất lượng lại không mảy may thua kém nên nếu nghiên cứu ra bí phương mới thì ngài sẽ càng có thêm lợi nhuận.
Phạm Thiên cùng tên thương nhân của Không Minh thương hội nói qua lại thêm vài câu và cuối cùng Phạm Thiên tạm thời vẫn chưa chấp thuận yêu cầu của hắn.
- Vậy thì trước hết phải đợi bản vương nghiên cứu ra bí phương mới cái đã, chuyện này tới lúc đó hãy tính đi.
Phạm Thiên vừa từ chối xong thì liền có một tên thương nhân khác vội vàng lên tiếng:
- Ta là Vương Bố của Tinh Trần thương hội, chúng ta có mối quan hệ làm ăn với Luyện Đan Sư công hội nên có khả năng cung cấp lượng lớn linh thảo…
Phạm Thiên cùng mấy tên thương nhân này cùng nhau hội đàm suốt hai tiếng đồng hồ thì cũng có một vài thỏa thuận được đạt thành. Dù sao cũng không thể trông đợi vào hắn mỗi lầm đều phải trở về Lạc Thiên hoàng thành để mua nguyên liệu được, nếu như giá cả không chênh lệch nhiều thì hắn vẫn có thể chấp nhận hợp tác.
- Vương gia, không biết là chúng tôi có thể đặt trước một lượng linh thực hay không?
Phạm Thiên nhìn về phía vị thương nhân hỏi mua linh thực này và hỏi:
- Không biết ngươi định đặt mua trước bao nhiêu phần linh thực?
Vị thương nhân này đáp:
- Chúng ta muốn đặt trước ba vạn phần linh thực tại tầng một và thêm 5000 phần linh thực tầng hai cùng 1000 phần linh thực tầng ba thêm 1 vạn bình rượu trắng.
Linh thực ở tầng một trung bình có giá 5 linh thạch một phần, ba vạn phần tức là 15 vạn linh thạch hạ phẩm, 5000 phần linh thực tại tầng hai là hơn 12 vạn 5000 linh thạch, 1000 phần linh thực tầng ba là 20 vạn linh thạch thêm 1 vạn bình rượu trắng 5 bạn linh thạch nữa tổng cộng là 52 vạn 5000 linh thạch hạ phẩm.
Một đơn hàng này đã là hơn ba ngày doanh thu của Linh Thực Lâu nên cũng có thể coi là đơn hàng khá lớn.
Mấy tên thương nhân khác thấy vậy cũng liền thi nhau đặt mua linh thực, hơn 20 tên thương nhân cùng nhau đặt đơn hàng lên tới 1200 vạn linh thạch hạ phẩm.
Do là đơn hàng đầu tiên Phạm Thiên hào phóng giảm giá 10% cho bọn họ nhưng vẫn thu về 1100 vạn linh thạch hạ phẩm tức là bằng 2 tháng doanh thu của Linh Thực Lâu.
Phạm Thiên liền hẹn đám thương nhân này một tuần sau nhận hàng, bây giờ cho dù lấy hết số linh thực hắn đã chuẩn bị cũng chỉ đủ hai phần ba đơn hàng nên hắn cần phải chế tạo thêm.
Cũng may là Nấu Ăn của Phạm Thiên đã thăng lên cấp 4 nên tốc độ chế tạo đồ ăn cấp thấp hơn được rút ngắn lại vô cùng nhiều, như thức ăn cấp 1 và cấp 2 hắn chỉ cần vài giây là chế tạo xong một phần, cho dù là thức ăn cấp ba cũng chỉ mất 10 giây một phần.
Phạm Thiên bắt đầu mở giao diện chế tạo ra để nó tự động chế biến thức ăn.
Sau một tuần Phạm Thiên đã chế biến đủ số lượng cần thiết và giao cho Triệu Mẫn tiến hành giao hàng. Lúc này Phạm Thiên cũng đã dùng gần hết số nguyên liệu trong không gian giới chỉ rồi nên chuẩn bị quay về Lạc Thiên hoàng thành để chuẩn bị mua thêm.
- ------☆☆☆☆-------