- Cái này, cái này, cái này... Tiết Trường Quý khiếp sợ nhìn hai tay của mình, lại sờ lên khuôn mặt của mình, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thực. Nhưng ngay lúc đó, lão đã kịp phản ứng, ném đi quải trượng, sắc mặt kích động quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu về phương hướng lãnh địa của Lâm Hữu. - Đa tạ đại ân của lãnh chúa đại nhân, Tiết Trường Quý cho dù máu chảy đầu rơi, cũng quản lý tốt trong ngoài thành Hoàng Sa! Cùng nhất thời, Ngụy Cương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.