Chương 154 Yêu chiều vợ
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Khoảng thời gian hạnh phúc lặng lẽ
trôi đi giữa kế tay.
Bạch Nhược Hy dần quen với công
việc ghi chép trên tòa án, nhờ có
quan hệ của Kiều Huyền Thạc, cô
có cơ hội học tập mà rất nhiều
người khác không có.
Cô là người chăm chỉ hiếu học, vô
cùng nghiêm túc với công việc và
cuộc sống.
Một tháng trôi qua.
Kiều Huyên Hạo không còn tới tìm
cô nữa.
Hoàn toàn mất đi anh Hai thương
cô nhất, nhưng cô không hối hận,
cuộc hồn nhân này là một canh bạc.
Bởi vì bây giờ Kiều Huyền Thạc là
trời, là đất của cô, là mọi thứ của
cô.
Có được anh, cảm giác như có
được cả thế giới.
Ở thời đại internet phát triển, tin tức
mãi mãi cũng nhanh nhất chuẩn
xác nhất, vươn đến từng ngóc
ngách có mạng của thế giới này.
Bạch Nhược Hy nhân lúc nghỉ ngơi,
mở điện thoại ra.
Tùy tiện lướt xem đủ mọi tin tức.
Một tin tài chính mới nhất thu hút
ánh mắt cô.
“Tập đoàn Kiều Thị tổ chức họp báo
phóng viên, chào mừng người nhậm
chức mới.’
Cô hiếu kì ấn vào xem.
Khi xem xong bản tin hoàn chỉnh kỹ
càng, điện thoại trượt xuống trên
bàn, cô ngây cả người, tâm tình rất
khó chịu.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa
kính, trái tim rơi vào tự trách sâu
sắc.
Mỗi người nhà họ Kiều đều chiếm
mười phần trăm cổ phần, ông cụ
chiếm hai mươi phần trăm, là cổ
đông lớn nhất.
Nhưng tin tức nói, ông cụ Kiều trao
hai mươi phần trăm cổ phần kế
thừa cho con trai thứ hai Kiều Nhất
Hoắc, nắm giữ trong tay ba mươi
phần trăm.
Nhưng mà chủ tịch mới lại là Kiều
Huyền Hạo.
Cổ phần của Kiều Tiếu Tiếu, Kiều
Huyền Thạc đều chuyển vào tay anh
ta.
Dưới tình huống số cổ phần bằng
nhau, Kiều Huyên Hạo còn thu mua
một số cổ phần lẻ tẻ, cuối cùng trở
thành người thừa kế mới với ba
mươi sáu phần trăm cổ phần Tập
đoàn Kiều Thị.
Mười phần trăm cổ phần của Kiều
thị, nếu như tính theo giá trị bây giờ,
chí ít cũng phải hơn sáu tỷ.
Kiều Tiếu Tiếu vì yêu, cho nên cho
Kiều Huyền Hạo cổ phần không có
gì đáng trách.
Còn Kiều Huyền Thạc là vì sao?
Là vì cô ư?
Bạch Nhược Hy chậm rãi nằm sấp
trên bàn, gương mặt dán vào mặt
bàn lạnh buốt.
Bởi vì cô, Kiều Huyền Thạc từ bỏ tài
sản thuộc về anh.
Bất kể anh giàu có hay nghèo khó,
đời này cô cũng sẽ một lòng đi theo
người đàn ông này, chỉ là cô có tài
đức gì mà khiến người đàn ông này
nỗ lực nhiều như vậy vì cô chứ?
Đồng thời, trong lòng cũng rất cảm
động.
Trong lòng Kiều Huyền Thạc, thì ra
cô quan trọng hơn sáu tỷ này.
“Nhược Hy…”
Bạch Nhược Hy đang chìm đắm
trong suy nghĩ thì nghe thấy giọng
nói quen thuộc truyên đến.
Cô tỉnh táo lại, nhìn vê nơi phát ra
âm thanh.
Một người đàn ông cao lớn cường
tráng đi vê phía cô, trên gương mặt
tuấn tú mỉm cười ôn hòa, ánh mắt
như ánh nắng trong mùa xuân, ấm
vào tận tim.
Bạch Nhược Hy lập tức đứng lên,
hiểu ý mỉm cười, cầm điện thoại lên
xem đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi
lãm phút.
“Anh Ba…” Cô chào Kiều Huyền
Thạc, vội vàng thu dọn bàn.
Kiều Huyền Thạc đi đến bên cạnh
cô, câm túi xách giúp cô, yên tĩnh
chờ cô.
Thư ký ngồi đối diện Bạch Nhược
Hy nói đùa: “Anh Ba Kiều lại tới đón
Nhược Hy của chúng tôi à?”
Nhược Hy xấu hổ mím môi cười,
tiếp tục thu dọn bàn.
Kiều Huyền Thạc khách sáo: “Mọi
người đều làm việc rất chăm chỉ, lúc
này còn chưa tan làm à?”
“Đây không phải chăm chỉ làm việc,
là Thẩm phán Hách chúng tôi còn
chưa đi, chúng tôi không dám đi
trước thôi.” Thư ký cố ý mếu máo,
lâm bầm: “Nếu chúng tôi có mệnh
tốt như Nhược Hy, có người chồng
ngày ngày tới đón thì tốt biết bao.”
Đồng nghiệp bên cạnh nói chen
vào: “A Linh, trời còn chưa có tối
đâu, sao đã mơ mộng hão huyền
rồi, cô có thể gả đi hay không cũng
là vấn đề đấy.”
Thư ký A Linh phồng má, tức giận
hừ một tiếng.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc
nhìn nhau cười.
Dọn đồ xong, Bạch Nhược Hy vẫy
tay với đồng nghiệp: “Tôi đi vê trước
đây, mai gặp nhé.”
“Mai gặp.”
“Bái bai…
Kiều Huyền Thạc nắm tay Bạch
Nhược Hy, dịu dàng nói: “Chúng ta
đi thôi.”
Lúc này, cửa phòng Thẩm phán bị
đẩy ra, Hách Nguyệt đi ra, vội vàng
gọi Kiều Huyền Thạc: “Thạc, đợi đã.”
Hai người dừng lại, quay người nhìn
Hách Nguyệt đằng sau.
Hách Nguyệt nhanh chân đi đến
bên cạnh Kiều Huyền Thạc, khoác
tay lên vai Kiều Huyền Thạc, cười
nói với Bạch Nhược Hy: “Cho anh
mượn chồng em mười phút, mười
phút sau sẽ trả lại cho em không
sứt mẻ gì”
Kiều Huyền Thạc buông tay Bạch
Nhược Hy, gạt tay anh ta ôm vai
mình ra: “Có chuyện gì?”
“Mượn nói chuyện một lát.” Nét mặt
Hách Nguyệt cũng trở nên nghiêm
túc.
Bạch Nhược Hy mỉm cười gật đầu,
nhận túi xách trong tay Kiều Huyền
Thạc, ngồi vào bàn làm việc: “Không
sao đâu, hai anh làm việc đi, em
ngồi chờ ở đây cũng được.”
Kiều Huyền Thạc dịu dàng xoa đầu
cô, nhẹ giọng thì thâm: “Chờ anh ở
đây, anh sẽ ra nhanh thôi.’
“Ừm.” Bạch Nhược Hy mỉm cười gật
đầu.
Kiều Huyền Thạc đối mặt với anh
em thì nghiêm túc lạnh lùng, đối
mặt với bà xã thì như biến thành
một người đàn ông khác vậy, tương
phản quá mức lớn.
Hách Nguyệt không kìm được rùng
mình một cái, lập tức giơ tay kéo tay
áo lên nhìn da mình, lẩm bẩm: “Tôi
nổi da gà rồi đây này.”
Kiều Huyền Thạc bá cổ anh ta, kéo
vào văn phòng.
“Buông tay ra, siết chết tôi rồi.”
Hách Nguyệt đập cánh tay anh.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy cảnh này,
không khỏi cười thâm.
Đi vào văn phòng, đóng cửa lại.
Kiều Huyên Thạc buông Hách
Nguyệt ra, đi đến ghế sô pha: “Có
chuyện gì thì mau nói đi.
“Chú vội về nhà như vậy làm gì?”
Hách Nguyệt cũng ngôi vào ghế sô
pha, hai tay đặt lên thành ghế, vắt
chéo chân nhướng mày gian tà: “Vợ
chú đang ở đây mà, đâu phải không
gặp được.’
“Anh không có vợ, không hiểu đâu.”
Kiều Huyên Thạc nói một câu,
tương đối đắc ý.
Câu này suýt nữa khiến Hách
Nguyệt bị nội thương cấp mười, anh
ta đấm ngực, bị tấn công mười
nghìn điểm.
Anh ta không phục, tỏ ra không
quan trọng: “Anh thích tự do nên
không lấy vợ, cưới rồi phải yêu chiêu
vợ như chú thì độc thân cả đời cho
rồi.”
Kiều Huyên Thạc dựa vào ghế sô
pha, nhếch môi lên, cười thản nhiên,
châm chọc: “Không phải là anh
không muốn tìm vợ, mà là không
tìm được vợ. Chắc toàn đàn ông
theo đuổi anh nhỉ?”
Hách Nguyệt ngửa đâu hít sâu một
hơi, cảm giác tổn thương nặng
thêm, kiểu đàn ông độc miệng như
anh ta gặp kiểu cẩn thận tỉ mỉ lại
thích nói thật như Kiều Huyền Thạc
đúng là khiến anh ta tổn thọ mười
năm.
Kiều Huyền Thạc híp đôi mắt thâm
sâu, hỏi: “Nói đi, gọi tôi đến có
chuyện gì?”
Hách Nguyệt đứng lên, đi đến trước
bàn làm việc cầm lấy một bản tư
liệu, quay người đi đến trước mặt
Kiều Huyền Thạc, chìa ra: “Vụ kiện
của Tập đoàn Kiều Thị, chú Hai chú
tố cáo Kiều Huyền Hạo, là vụ án
tranh giành tài sản.”
Vẻ thâm sâu biến thành lãnh đạm,
Kiều Huyền Thạc lạnh giọng:
“Không hứng thú.”
Thấy Kiêu Huyền Thạc không nhận,
Hách Nguyệt ném tư liệu lên bàn
trà, hai tay đút túi ngôi xuống ghế
sô pha.
“Anh biết chú không có hứng thú với
những tài sản đó.” Hách Nguyệt chỉ
vào tư liệu: “Chú không ngại thì xem
đi, tìm hiểu ngược dòng về Tập
đoàn Kiều Thị, đây không phải sản
nghiệp của ông nội chú, mà là do
ông ngoại chú sáng lập, doanh
nghiệp này từng thuộc về mẹ chú.”
Kiều Huyên Thạc giật mình, căng
thẳng lập tức cầm lấy tài liệu, mở ra,
nhìn nội dung trên đó, sắc mặt trở
nên khó coi.