Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 402: KỸ THUẬT BẮT NGƯỜI CỦA A LƯƠNG

Sau 15 phút.

Một đoàn xe quân sự hùng hậu xuất hiện trước cửa biệt thự của Kiều gia.

Kiều Huyền Thạc mở cửa bước xuống xe trước, A Lương cũng theo sát phía sau.

Các sĩ quan khác xuống xe đứng bên lề đường đợi mệnh lệnh.

Kiều Huyền Thạc chạy nhanh vào phòng khách, lúc này, Trần Tĩnh Và Triệu Toa Na vội vàng đứng dậy khi thấy anh trở về.

Lúc này, phòng khách vẫn tràn ngập lửa giận của An Hiểu.

“Kiều Nhất Xuyên, ra đây, mau ra đây, tôi biết ông đang ở đây.”

“Huyền Thạc, con đã về.” Trần Tĩnh vội vàng bước tới, lo lắng ôm cánh tay con trai, sắc mặt tái nhợt.

Kiều Huyền Thạc nhận thấy khuôn mặt của Trần Tĩnh có vết đỏ mờ mờ in vệt năm ngón tay.

Khuôn mặt anh tối như mực ngay lập tức một luồng khí nguy hiểm tràn ngập trong gian phòng.

Ánh mắt sắc anh bén nhìn lên lầu hai, dán chặt trên người An Hiểu một tia sát ý.

“Bà ta đánh mẹ?” Kiều Huyền Thạc đưa tay ra và nhẹ nhàng sờ má Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh lập tức co rúm mặt lại, dùng tóc che đi má của bà, không muốn anh nhìn thấy hay lo lắng về điều đó.

“Không, mẹ ổn.”

Lúc này, Triệu Toa Na đi tới và lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, mặt mẹ anh bị chính bà ta đánh.”

“Cô đến tìm tôi sao?” Kiều Huyền Thạc nhìn Triệu Toa Na nghi hoặc.

“Phải, tôi đến tìm anh nhưng anh không có ở nhà nên tôi nói chuyện phiếm với phu nhân thì bà ta bất ngờ xông vào đánh mẹ anh.

“Ừm”. Kiều Huyền Thạc trả lời.

An Hiểu không tìm được Kiều Nhất Xuyên trên lầu hai, bực bội đi xuống đến giữa cầu thang thì thấy Kiều Huyền Thạc và A Lương đã trở về.

Lúc này bà ta bỗng thu mình lại sợ hãi.

Sự kiêu căng ngạo mạn ngay lập tức bị nhấn chìm trong luồng khí nguy hiểm của Kiều Huyền Thạc.

An Hiểu rụt rè đi xuống lầu.

Bà ta mỉm cười và chào Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, không ngờ cậu đã trở về, bố cậu ở đâu?”

Kiều Huyền Thạc phớt lờ bà, lạnh lùng liếc nhìn rồi nói với A Lương: “Đột nhập nhà riêng, cố ý gây thương tích, cộng thêm hơn 20 năm tráo đổi con gái, giao bà ta cho cảnh sát.”

A Lương cũng rất khinh thường An Hiểu, cung kính nói: “Được ạ.”

“Đây là nhà của tôi, dựa vào cái gì mà nói tôi đột nhập nhà riêng?”

An Hiểu tức giận, trực tiếp đi về phía Kiều Huyền Thạc đối mặt với anh, trong mắt nóng như lửa đốt: “Còn cái gì mà tráo đổi con gái? Ý cậu là gì?”

 

Kiều Huyền Thạc cười lạnh khinh bỉ, ánh mắt lạnh lùng khủng khiếp như sứ giả của địa ngục, giọng nói phát ra đầy hàn khí : “Tôi còn chưa đi tìm bà mà hiện tại bà đã tự mình đưa tới cửa. Đây chính là bà tự tìm đến.”

Sau khi nói xong, Kiều Huyền Thạc nháy mắt với A Lương.

A Lương lập tức hiểu ý, trực tiếp đi tới bên cạnh An Hiểu, nắm lấy cánh tay bà.

An Hiểu hung hăng chống trả và hất tay A Lương ra một cách quyết liệt.

Phản ứng của A Lương cực kỳ nhanh, anh trực tiếp nắm lấy tay An Hiểu vặn ra sau lưng, trực tiếp ấn người bà ta xuống sàn, khoá chặt hai tay lại.

“A, đau quá …” An Hiểu đau đớn kêu lên.

Kỹ thuật vật lộn này về cơ bản là để đối phó với những kẻ có súc mạnh hơn.

Đối với An Hiểu, kiểu bắt giữ này khiến bà đau đớn về thể xác và không thể chịu đựng được.

Bà ta nằm trên mặt đất bị A Lương khoá chặt hai tay hét lên như điên: “Kiều Huyền Thạc, cậu thả tôi ra, nếu Nhược Hi biết được cậu đối xử với tôi như vậy, con bé nhất định sẽ rất buồn.”

“Thả ra, cậu có nghe thấy không? Tôi chỉ đến tìm bố cậu, tôi không phạm luật, tại sao cậu lại muốn bắt tôi?”

“Kiều Huyền Thạc, nếu cậu dựa vào quyền lực của mình mà lạm quyền làm mọi việc, tôi nhất định sẽ kiện lên Tòa án tối cao.”

A Lương nghĩ điều đó thật nực cười, anh chế nhạo một cách lạnh lùng và nói: “Cam miệng! Còn Tòa án tối cao? Ai có chức vụ cao nhất ở đất nước này? Ai có nhiều quyền lực nhất? Trừ khi chủ tịch nước là con trai của bà, nếu không thì hãy im lặng!”

Trần Tĩnh nhìn An Hiểu đang giãy dụa trên mặt đất, nghi ngờ nhìn Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, con định thế nào với bà ta?”

“Mẹ đừng lo, việc này giao cho con. Mẹ ở nhà có chuyện gì thì gọi ngay cho con.”

Nói xong anh quay người đi ra ngoài.

A Lương áp giải An Hiểu đẩy bà ta ra ngoài.

Triệu Toa Na vội vàng chạy ra cửa: “Huyền Thạc, tôi tới đây tìm anh, không biết hôm nay anh có rảnh không.”

Kiều Huyền Thạc dừng lại, đáy mắt lóe lên một tia ảm đạm, đột nhiên nhớ tới lời nói của Hách Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi không rảnh.”

Nói xong anh tiếp tục đi.

A Lương áp giải An Hiểu đến bên xe, Bạch Nhược Hi từ cổng đi vào.

Nhìn thấy Bạch Nhược Hi đi vào, An Hiểu mừng rỡ, vừa cười vừa hét lớn: Nhược Hi, mau tới giúp mẹ, bọn họ muốn đưa mẹ đi, mẹ không phạm luật, mẹ chỉ là đến tìm ba con.”

Sau khi Bạch Nhược Hi nghe An Hiểu nói, khuôn mặt cô lạnh đi, cô chậm rãi đến gần, nhìn chằm chằm vào Kiều Huyền Thạc. Cũng nhận thấy Triệu Toa Na ngay phía sau Kiều Huyền Thạc.

Cô không quan tâm đến lời nói của An Hiểu, cũng không quan tâm đến tình hình hiên tại của bà, cô lướt qua An Hiểu, bước đến chỗ Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc nhìn thấy Bạch Nhược Hi trở về với một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt: “Sao anh lại ở đây?”

An Hiểu thấy Bạch Nhược Hi hoàn toàn không để ý đến mình, tức giận hét lên: Nhược Hi, mẹ ở đây, con mau cứu mẹ! Con bị điếc à?

“Triệu tiểu thư gọi điện cho anh nói An Hiểu tới nhà gây rối, anh sợ mẹ có chuyện nên vội vàng trở về”. Cùng với đó ánh mắt của Bạch Nhược Hi liếc nhìn Triệu Toa Na ở phía sau Kiều Huyền Thạc.

“Tôi đã chăm sóc bà ấy”

“Chị Tĩnh có sao không?”

“Không sao đâu, chi la bi tat mot bat tai, có chút uỷ khuất. Nhưng tôi sẽ giúp bà ấy đòi lại công bằng, đừng lo.”

“Được rồi, tôi sẽ vào gặp chị ấy.”

An Hiểu nhìn thái độ lạnh như băng của Bạch Nhược Hi, hoàn toàn không để vào mắt, bà tức giận hét lên: “Bạch Nhược Hi, mẹ con sắp bị bắt đi rồi, con còn vào xem người phụ nữ đó làm gì? Người cần xem chính là mẹ.”

Bạch Nhược Hi vừa đi được hai bước, nghe thấy giọng nói của An Hiểu, lập tức xoay người bước lại, đi tới trước mặt bà ôn nhu nói: “Tôi quên nói cô bà biết, tôi đã tìm được mẹ rồi, đối với những tội ác mà bà đã gây ra khi đó, tôi chắc chắn sẽ tìm ra bằng chứng bà đã bí mật tráo đổi trẻ sơ sinh và danh tính của tôi với con gái bà.

Nghe được lời nói của Bạch Nhược Hi, sắc mặt An Hiểu lập tức tái mét.

Ca nguoi ngay ra nhìn cô, giống như một con rối mất hồn,bà nghiêng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc hoảng sợ, lắp bắp nói: “Nhược …Nhược Hi! Mẹ nghĩ chắc con đã hiểu nhầm điều gì đó…mẹ hoàn toàn không hiểu con đang nói gì.”

Bạch Nhược Hi nhướng mày cười khẩy, châm chọc: “Vậy thì bà cứ ở đó giả vờ đi, vào tù cũng tiếp tục giả vờ. Từ từ suy nghĩ bà sẽ nhớ ra chuyện gì, bà cứ chờ con gái ruột tới cứu bà. Nếu bà làm điều này là vì hết lòng cho cô ấy, cô ấy sẽ rất biết ơn bà.”

“Nhược Hi … Nhược Hi…” An Hiểu hét lên một cách tuyệt vọng, nhưng A Lương không cho bà cơ hội để nói. Trực tiếp ấn đầu bà nhét vào xe tải quân đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK