Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 290:

Kiều Nhất Hoắc lái xe trở về nhà họ Kiều

Tiến vào cửa sắt, ông ta xe dừng lại, ánh mắt sâm lãnh nhìn xem ở sau kính. Thấy có một chiếc xe vừa vụt qua, ông ta nghi hoặc có phải mình đang bị theo dõi.

Ông ta nổ máy xe hướng đi đến hướng nhà để xe.

Cất kỹ xe, Kiều Nhất Hoắc đi thẳng đến Nam Uyển.

Người hầu bên Nam Uyển nhìn thấy khuôn mặt Kiều Nhất Hoắc không tốt đi tới, vội khom lưng gấp gáp chào hỏi.

Ông ta bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào cổng nói: ‘Mấy người các cậu đến bên ngoài hoa viên đem tất cả cây cối đều tẩy rửa một lần”

“Dạ vâng” Tất cả mọi người đều cùng nhau đồng thanh trả lời.

Làm xong việc tất cả người hầu đều buông xuống, toàn bộ rời khỏi Nam Uyển.

Kiều Nhất Hoắc mặt lạnh, đăng đằng sát khí đi thẳng lên lầu.

Đi vào phòng Doãn Âm, ông ta một cước đá văng cửa.

“Phanh” Một tiếng vang đinh tai nhức óc

Doãn Âm đang trang điểm liền giật nảy mình, bỗng nhiên đứng lên, cảnh giác nhìn ra cửa.

Kiều Nhất Hoắc híp đôi mắt, đem cửa phòng khóa ngược lại, từng bước một đi về hướng Doãn Âm.

Doãn Âm bình tĩnh tự nhiên mở miệng: “Ông dạng này tùy tiện tới, sẽ rất nguy hiểm ông biết không?”

Kiều Nhất Hoắc không nói tiếng nào đi về phía cô ta, giơ tay lên một bàn tay hung hăng đánh lên mặt của cô ta.

“Á” một tiếng vang lanh lảnh, Doãn Âm bị đánh xoay qua chỗ khác, nhanh chóng che lấy khuôn mặt đỏ bừng.

Doãn Âm oa oa khóc: “Vậy ông giết tôi đi, nếu như tôi một ngày còn sống, tôi cũng sẽ không dừng tay”

Kiều Nhất Hoắc tức giận đến mức dùng hết sức lực, bóp đến mức Doãn Âm không còn hơi thở, hai mắt nhắm nghiền, thống khổ giãy dụa.

“Tôi đã nói qua, cô dám đụng tới một cọng lông của bà ấy, tôi sẽ để cho cô chết không có chỗ chôn”

Doãn Âm nói ra một câu cuối cùng: “Giết tôi đi, sẽ không còn người có thể giúp ông nữa”

Giờ khắc này, Kiều Nhất Hoắc ngây ngẩn cả người, ánh mắt hiện lên một vòng quang mang, cuối cùng ông ta liền buông lỏng tay.

“Khục khục..” Bị buông ra về sau, Doãn Âm trước tiên chính là liều mạng ho khan, hít lấy hít để không khí.

Kiều Nhất Hoắc khôi phục lý trí, thở nhẹ một hơi.

Doãn Âm vuốt ve cổ để bình phục hơi thở, mỗi chữ mỗi câu đều lẩm bẩm như muốn nói: “Đây hết thảy điều là do ông mà ra, đem mọi chuyện cần thiết đều nói choTrần Tĩnh biết, bà ta bị ông uy hiếp tạm thời cái gì cũng không nói, nhưng không có nghĩa là mãi mãi cũng không nói, bà ta một khi nói ra, tôi cùng ông đều triệt để xong đời.”

“Bà ấy sẽ không nói”

Doãn Âm tức giận gầm thét: ‘Bà ta đã ngay trước mặt chồng của tôi, nói con trai của tôi cùng ông dung mạo nhìn rất giống nhau, ám chỉ đứa trẻ là con của ông.

Kiều Nhất Hoắc sắc mặt lập tức trầm lãnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Âm.

Doãn Âm căm tức đẩy Kiều Nhất Hoắc ra, từ bên cạnh ông ta đi lại mép giường bên cạnh ngồi xuống, thống khổ vuốt ve cổ.

“Tôi dám, lần này mưu sát không thành công, bà ta tỉnh lại nhất định sẽ bởi vì sợ mà đem tất cả mọi chuyện khai ra. Tôi không giết bà ta, liền đợi bị con trai của bà ta tới giết đi.”

Kiều Nhất Hoắc tiến lên, hung hăng đánh: ‘Bốp bốp!

Doãn Âm bị đánh đến nằm lỳ ở trên giường, không nhúc nhích được.

“Đây đều là họa do cô gây ra, nếu như cô bất động, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cô muốn khiêu chiến sự uy nghiêm của tôi đúng hay không?”

Doãn Âm cảm nhận được đau đớn ở gương mặt, cảm thấy mùi tanh lan tràn trong khoang miệng, cô ta nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng, cười lạnh đứng lên.

Cô ta vừa quay người.

Kiều Nhất Hoắc lại một bàn tay hung hăng vung tới. Doãn Âm bị đánh hai gò má sưng đỏ, nhưng cô ta không có một tia muốn phản kháng lại.

Người đàn ông này lạnh lẽo âm u ngữ khí mỗi chữ mỗi câu nói, “Tôi hôm nay sẽ giết chết cô.” Ông ta lấy dây lưng ra, nằm chặt dây lưng, hướng trên người cô ta hung hãng đánh.

“A… Rít lên một tiếng, Doãn Âm đau đến mức hét lên, rất nhanh liền cắn xuống môi ẩn nhãn.

Kiều Nhất Hoắc giống như bị điên, không lưu tình chút nào hung hăng quất, rất nhanh lại tàn nhẫn.

Doãn Âm cắn răng, nhắm mắt ẩn nhẫn, âm thanh trong cổ họng kìm lại. Cô ta biết Kiều Nhất Hoắc còn có rất nhiều thứ cần cô ta, sẽ không giết cô ta.

Nhưng mà, cô ta muốn giết Trần Tĩnh, Kiều Nhất Hoắc cũng sẽ không bỏ qua Cô ta.

Âm thanh tù Dây lưng quất xuống, âm thanh cắn răng rên rỉ thống khổ, cả phòng tràn đầy quỷ mị khí tức, giống như địa ngục khí thế ngất trời.

Đêm hôm ấy.

Kiều Huyền Bân về đến nhà, Doãn Âm lại không ở nhà.

Gọi điện thoại cho cô ta, cô ta lại chuyển vào công ty tạm thời, muốn đi công tác một chuyến, hiện tại đang bay tới nước khác.

Kiều Huyền Bân không quá để ý, cô ta cũng không đến bệnh viện.

Mẹ tỉnh lại, anh ta liền về nhà nghỉ ngơi.

Ba giờ sáng. Máy tính đột nhiên truyền đến âm thanh tút tút tút.

Kiều Huyền Bân bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, cho dù trong giấc mơ âm thanh này đối với anh cũng mười phần mẫn cảm.

Anh ta bước nhanh đi qua, trên mặt bàn để một notebook, anh ta nhanh chóng mở ra, chăm chú nhìn xem bưu kiện.

‘Sắc mặt càng thêm âm lãnh nghiêm túc, tất cả buồn ngủ cũng trong nháy mắt biến mất không còn nữa.

Nhà họ Kiều ba anh em thương lượng xong, mỗingười ở lại một ngày.

Trần Tĩnh không có tỉnh, mỗi phút mỗi giây đều phải có người ở bên cạnh, để phòng ngừa bất trắc, Kiều Huyền Thạc còn phái người một ngày 24 giờ canh giữ tại cửa ra vào.

Ngày thứ nhất chính là Kiều Huyền Hạo ở trong bệnh viện trông coi, Kiều Huyền Thạc bởi vì quốc gia sự tình nặng nề, còn muốn tra hung thủ, không có thời gian một mực chờ đợi ở bên cạnh.

Kiều Huyền Thạc trở lại nhà họ Kiều đã là đêm khuya, anh một lần nữa trở lại phòng của mẹ, trên sàn nhà vết máu đã bị người hầu lau dọn, anh quan sát thật lâu gian phòng, cũng không có phát hiện ra điểm dị thường.

Anh chậm rãi đi ra ban công, nhìn về phía cảnh đêm, lại nhìn chung quanh một chút vị trí địa lý.

Phòng của Trần Tĩnh, bên trái là phòng của vợ chồng Kiều Huyền Bân vợ chồng, song song lại là phòng của Kiều Huyền Hạo, bên phải là của anh, mà khoảng cách ban công cách xa nhau cũng không phải là rất xa.

Nhìn đến đây, Kiều Huyền Thạc lập tức nghi ngờ.

Thời điểm xảy ra chuyện, mẹ của anh như thế lớn tiếng thét chói tai, anh cùng Kiều Huyền Hạo đều có thể trước tiên nghe được, mà anh chị cả vì sao lại chậm chạp không có phản ứng, đợi đến khi bọn anh đi xuống cầu thang, mới từ phòng đi ra?

Kiều Huyền Thạc lập tức quay người đi ra ngoài, đi đến gõ cửa phòng Kiều Huyền Bân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK