Nhìn Bạch Nhược Hy quẫn trí, cực kỳ bi thương, Doãn Đạo nhất thời ngẩn ra. Bạch Nhược Hy quỳ lạy anh ta, dùng sức mà hướng xuống mặt đất, khóc lóc: “Cầu xin hãy trả video lại cho tôi, dù điều kiện như thế nào tôi cũng đáp ứng anh, xin anh … làm ơn …”
“Để em rời xa Kiều Huyền Thạc, em có thể làm được sao? ”Bạch Nhược Hy ngẩng đầu lên nhìn Doãn Đạo.
Doãn Đạo nhìn người phụ nữ trên mặt tràn đầy nước mắt, trong lòng lại thêm đau xót, nhất thời muốn nói cho nàng biết không có video nào cả, cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì cả, chỉ là bị cô đè lên giường hôn một hồi liền ngất đi, hắn cũng chỉ ngồi sô pha cả đêm như vậy.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn là lựa chọn giúp Doãn Nhụy, bóp méo sự thật. Bạch Nhược Hy dở khóc dở cười, trái tim như bị ngàn kiếm đâm thủng, vừa đau vừa hận:
“Thân thể dơ bẩn của tôi sao có thể xứng với Anh Ba?”
Doãn Đạo sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận hỏi: “Cái gì dơ bẩn? Ý của em là tôi đã làm bẩn em?”
“Không, là tôi đã làm ô uế anh.” Bạch Nhược Hy khóc lóc lấy lòng, nghẹn ngào nói: “Xin hãy trả lại video cho tôi, xin hãy giúp tôi che giấu tất cả chuyện này.
“Tôi không làm được. Đây là đoạn video em bò lên giường tôi, dụ dỗ tôi. Nếu như đưa em rồi, nhỡ em lại quay lại kết tội tôi cưỡng bức em, chẳng phải tôi có rơi xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sao?” Doãn Đạo lạnh lùng từ chối.
Bạch Nhược Hy cố nén một nụ cười cứng nhắc, chứa đựng nước mắt mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong giây lát, rồi chậm rãi đứng dậy… Cô không năn nỉ, quay lại và lấy túi xách, cầm lên rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy rời đi, Doãn Đạo gọi cô lại. “Bạch Nhược Hy, khoan đã, tôi còn có chuyện muốn nói với em.” Bạch Nhược Hy dừng lại, vô lức xách túi sách, vai trùng xuống, thân thể suy sụp, và linh hồn cô cũng sụp đổ. Mặt không có một điểm tức giận hướng về Doãn Đạo.
Doãn Đạo đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía Bạch Nhược Hy, vừa đi vừa nói: “Để khiến em trả lại Kiều Huyền Thạc cho em gái của tôi, tôi đã đem mười tám đời tổ tiên của em điều tra hết. Thật bất ngờ, tôi phát hiện ra một điều rất thú vị.” “…”
Bạch Nhược Hy không có hứng thú tiếp tục đi về phía trước, tay nắm tay nắm cửa chuẩn bị kéo ra. Người đàn ông đột nhiên nói: “Mẹ của em chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.”
Bạch Nhược Hy giật mình, thân thể cứng đờ, hai chân bất động như bị bén rễ. Doãn Đạo đi tới sau lưng cô, vươn tay giữ cửa, nghiêng người nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, thì thào: “Trước khi em được sinh ra, mẹ của em đã ghét bỏ chính gia đình mà bà ấy được gả vào. Lúc đó bà ta đang làm việc trong công ty của Kiều Nhất Xuyên, và là một thư ký bên cạnh ông ta, bà ta đã lợi dụng nghề nghiệp để quyến rũ Kiều Nhất Xuyên, và cả hai đã có hành vi không chính đáng”.
” Những nhân viên cũ của công ty năm đó đều biết chuyện này. Cha mẹ của Kiều Huyền Thạc cũng bắt đầu từ đó tình cảm tan vỡ. Kiều Nhất Xuyên cuối cùng cũng đã trở về với gia đình. Và mẹ em cũng trở về nhà họ Bạch”. ” Nhưng mẹ của em vẫn không cam lòng phải muốn sống một cuộc sống bình thường như vậy, vì vậy bà ta lại lần nữa lôi kéo Kiều Nhất Xuyên. Hai người đó dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, cuối cùng vẫn là hai người từng người ly hôn, rồi lại kết hợp.”
“Rất kỳ lạ là mẹ của Kiều Huyền Thạc không đồng ý ly hôn, bà sống chết cũng không nỡ bỏ mặc ba đứa con thơ. Vào lúc bế tắc nhất, bà lại để lại bản thỏa thuận ly hôn mà bà ấy đã ký rồi biến mất, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian”.
Đầu ngón tay của Bạch Nhược Hy khẽ run lên, tay từ từ trượt xuống khỏi tay nắm cửa. Trái tim cô ấy đang giằng xé, đau đớn đến mức không thể thở được và như bị ai rắc muối lên đó. Cô nhắm mắt lại, và những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống tới gương mặt tái nhợt đọng lại trên chiếc cằm nhọn xinh đẹp.
Giọng nói của Doãn Đạo tiếp tục truyền vào tai cô, “Đương nhiên, mẹ của em là một người phụ nữ thông minh. Bà ấy không vội vàng kết hôn với Kiều Nhất Xuyên, mà là lén lút cùng Kiều Nhất Xuyên ở bên nhau 3 năm.
Ba năm sau, tại một bữa tiệc lại trở thành tình cờ gặp gỡ lần đầu tiên, để lại ấn tượng tốt đẹp nhất cho ba đứa con của Kiều Nhất Xuyên và mọi người trong gia đình họ Kiều. Bà ta đã thành công lừa dối mọi người và thành công che giấu rằng bà ta chính là kẻ thứ ba đã phá hủy gia đình của người khác. Và thậm chí che đậy việc bà ta giết người và hủy đi sự thật”.
Bạch Nhược Hy nặn ra một nụ cười chua xót, hai mắt nhắm chặt, nước mắt không khống chế được chảy ra, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Chỉ với lầm lỗi này, tôi cả đời này đều không xứng với anh Ba, vì sao phải rắp tâm bịa đặt thêm một tội tội nghiệt nữa cho tôi?”
“Đây không phải là bịa đặt, mà tôi đã bỏ ra 50 triệu để điều tra được kết quả này, em không cần phải nghi ngờ”. Doãn Đạo chậm rãi hạ giọng, ghé vào tai cô nói nhỏ:” Tôi điều tra ra những chuyện này, vốn dĩ tôi muốn em rời khỏi Kiều Huyền Thạc. Hiện tại có nói hay không cũng không còn quan trọng”. “Chỉ là thấy em rất đáng thương nên tôi cảm thấy rằng cần thiết phải giúp em nhận thức thế giới xấu xa này. Bản chất khủng khiếp của con người vượt xa sức tưởng tượng của em”.
“Chờ đã, tôi sẽ đem tư liệu cho em xem một chút.” Doãn Đạo nói xong vội vàng quay vào phòng, lấy tư liệu ở trong ngăn kéo, Bạch Nhược Hy chậm rãi xoay người, yếu ớt dựa vào cửa, vươn tay lau nước mắt trên má, trái tim đau đến chết lặng.
Doãn Đạo cầm tư liệu đi tới đưa cho Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy nhận lấy và mở nó ra. Trang đầu tiên là một tờ báo của hơn 20 năm trước, nó rách nát. Có thể mơ hồ thấy đó là bức ảnh chụp người mẹ trẻ của cô và Kiều Nhất Xuyên tay trong tay ra vào khách sạn.
Càng khó coi hơn, cô tiếp tục lật xem, càng xem càng thấy chứng cứ rất đầy đủ, tình huống đúng như lời Doãn Đạo nói, chân tướng sự việc khiến cô lạnh sống lưng.
Cuối cùng là bản lấy khẩu cung của cảnh sát tại thời điểm vào ngày mẹ của Kiều Huyền Thạc biến mất, An Hiểu – mẹ cô là người cuối cùng gặp bà ấy. Hai người gặp nhau trong gian đình hóng gió lưng chừng núi phía sau Kiều gia. Sau đó, An Hiểu xuống núi một mình. Có chữ ký của An Hiểu phía dưới khẩu cung.
Những điều này xảy ra tại thời điểm khi cô còn chưa sinh ra, đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là thân phận của cô, cô cầm chặt tư liệu và đột nhiên ngẩng đầu, toàn thân trên dưới giống như bị nọc độc ăn mòn, run rẩy, sợ hãi đến mức phát điên, cô nhìn Doãn Đạo, nghiến răng nói: “Chuyện này không thể nào là thật, không phải, tuyệt đối không phải”.
Doãn Đạo đút hai tay vào túi, lộ ra vẻ tà mị, mỉa mai nói: “Em đang sợ em là em gái cùng cha khác mẹ của Kiều Huyền Thạc?” Tim run lên, tay run lên, tư liệu trong tay Bạch Nhược Hy tích tắc rơi trên mặt đất.
Doãn Đạo thở dài một hơi thuyết phục: “Thật ra, ngay từ đầu em cũng nên đoán ra được, người phụ nữ tham lam vinh hoa phú quý giống như của mẹ của em, tại làm sao mà ngay từ đầu vẫn luôn muốn ngăn cản con gái mình kết hôn với một người đàn ông xuất sắc như Kiều Huyền Thạc? Câu trả lời còn không rõ ràng sao?”
Bạch Nhược Hy nhìn Doãn Đạo từ từ rơi lệ, nhìn vào đôi mắt đen khôn lường của người đàn ông. Lúc này, cô hoàn toàn tuyệt vọng và trái tim như sụp đổ.
Cô cười khổ lẩm bẩm: “Cảm ơn”. Lời cảm tạ này khiến Doãn Đạo sững sờ. Bạch Nhược Hy mở cửa bước ra khỏi phòng.
Doãn Đạo đi theo cô ra khỏi phòng, nhìn cô như người mất hồn, bước xuống cầu thang từng bước đi tới cửa. Bên ngoài, sắc trời u ám, còn đang đổ mưa, im lặng một lúc, anh ta không tự chủ được mà bước nhanh xuống lầu, cầm chiếc ô cạnh tủ mang theo lao ra khỏi cửa.
Vừa đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh thổi đến, bầu trời u ám như muốn sập xuống, mưa sa gió giật, toàn bộ mặt đất đều ướt đầm, bóng dáng tinh tế gầy gò từ từ biến mất trong mưa gió, biến mất ở trước mắt Doãn Đạo, hắn nắm chặt tay cầm ô, trong lòng trầm xuống, một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng. : “Anh ơi, Bạch Nhược Hy đã về chưa? “…” Doãn Đạo nắm tay càng thêm dùng sức.