Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460

 

Cách nơi ở của Kiều Huyền Thạc không xa là bệnh viện quân y lớn nhất ở Tịch thành.

 

Không xảy bất cứ điều gì ngoài ý muốn, đoàn xe của Kiều Nhất Hoắc nhanh chóng tiền vào bệnh viện quân y.

 

Trần Tĩnh suốt đoạn đường cô gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, duy trì sự bình tĩnh, bất động giống như người chết.

 

Khi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo vội vã đuổi theo đến bệnh viện, những vệ sĩ do Kiều Nhất Hoắc mang theo đã canh gác ở cổng lớn đi vào bệnh viện, chỉ có hai tên đi theo Kiều Nhất Hoắc vào trong.

 

Phòng cấp cứu.

 

Sau khi Trần Tĩnh được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ liền đuổi Kiều Nhất Hoắc và hai tên vệ sĩ ra khỏi phòng, không cho bọn họ đến gần.

 

Khi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo chạy đến phòng cấp cứu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đều cảm thấy mông lung.

 

Bên ngoài, Kiều Nhất Hoắc đang rất lo lắng và muốn đi vào: “Cho tôi vào trong.”

 

“Bệnh nhân đã bị sốc nhiệt, đừng làm chậm trễ việc cứu người của chúng tôi.” Vị bác sĩ rất tức giận và ra lệnh: “Nếu ông đã tài giỏi như vậy thì hãy tự mình cứu cô ấy, còn nếu ông đã mang cô ấy đến chỗ chúng chúng tôi, thì vui lòng hãy tuân thủ những quy định của chúng tôi.”

 

Nói xong bác sĩ liền đi vào bên trong.

 

Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Hạo liếc nhìn nhau và không khỏi nhíu mày.

 

Kiều Huyền Hạo thì thào nói nhỏ: “Sốc nhiệt sao?”

 

Bạch Nhược Hi nhún vai tỏ ý rằng cô cũng không biết, nhưng hai người họ cũng đồng thời cảm thấy yên tâm, vì ít nhất mẹ của bọn họ hiện tại an toàn.

 

Sau khi bác sĩ bước vào, Kiều Nhất Hoắc lo lắng bực bội đi tới đi lui trước cửa phòng, sốt ruột lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

 

Trong khi đang đi đi lại lại, ông ta đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Hi, và ông ta không thể át được cơn tức giận lao về phía Bạch Nhược Hi.

 

Khí thế hừng hực, ông ta vừa đi vừa tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén, hận không thể băm nát Bạch Nhược Hi.

 

Nhìn thấy sự tức giận của ông ta, Bạch Nhược Hi lo lắng lùi lại. Kiều Huyền Hạo nhanh chóng đứng chắn trước mặt Kiều Nhất Hoắc, “Chú hai, chú muốn làm gì?”

 

Kiều Nhất Hoắc trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hi, nghiến răng gằn từng câu từng chữ nói: “Cô đã làm cái quái gì với Tiểu Tĩnh, tại sao cô ấy lại bị sốc nhiệt?

 

“Tôi …” Bạch Nhược Hi không biết phải nói gì, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

 

Kiều Nhất Hoắc hung dữ chỉ vào cô, ánh mắt khủng bố như ma quỷ, tức giận nói: Nếu có điều gì không hay xảy ra với Tiểu Tĩnh, tôi sẽ để cho cô chết không có chỗ chôn.”

 

Đối mặt với một Kiều Nhất Hoắc hung hãn như vậy, Bạch Nhược Hi từ đáy lòng cảm thấy hoảng sợ.

 

Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được ông ta thực sự yêu Trần Tĩnh.

 

Loại tình yêu này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của người bình thường.

 

Yêu đến mức muốn hòa vào tim, vào phổi, yêu đến mức trở nên ích kỷ và biến thái.

 

Ánh mắt và thái độ của ông ta là đủ để chứng minh tất cả. Khi Trần Tinh giả bệnh, lý trí và trí tuệ của người đàn ông này liền trở nên không bình thường, ông ta hoàn toàn mất đi lý trí, và chỉ số IQ của cũng chỉ còn là con số không.

 

Kiều Huyền Hạo vội vàng nói: “Chú Hai, nếu không phải chú muốn đến bắt mẹ tôi thì làm sao Nhược Hi lại phải giấu bà ấy đi chứ, nếu muốn truy cứu, thì chính chú là người đã khiến mẹ tôi thành ra như vậy.”

 

“Câm miệng.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên, hung dữ nhìn anh, hai tay chống nạnh, không khí thù địch lan tràn trong hành lang của bệnh việc: “Cậu thì biết gì? Tôi muốn đưa Tiểu Tĩnh đi là vì muốn tốt cho cô ấy. Các người làm sao hiểu được mối quan hệ tình cảm giữa chúng tôi. Nếu đã biết tôi giam giữ cô ấy trong nhiều năm như vậy, tại sao các người lại không báo cảnh sát? Đó là bởi vì các người sợ, sợ bằng chứng đang nằm trong tay của tôi.”

 

“…”

 

Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi im lặng, mang theo ánh mắt giận dữ nhìn ông ta, giận nhưng họ không dám nói lời nào.

 

Kiều Nhất Hoắc vẫn như cũ không được thỏa mãn, rất tức giận mà lên tiếng dạy dỗ: “Nếu đã biết tôi có bằng chứng trong tay, vậy thì hãy nên thuyết phục Tiểu Tĩnh ngoan ngoãn đi cùng tôi thay vì luôn đối đầu với tôi. Tôi nói cho các người biết, Tiểu Tĩnh cả đời này đều thuộc về tôi. Nếu tôi đã muốn đưa cô ấy đi, thì không ai trong các người có thể ngăn cản được.”

 

Kiều Huyền Hạo nghiến răng, hung hăng nắm chặt tay, gân xanh lộ ra, sự tức giận càng lúc càng lớn lên.

 

Bạch Nhược Hi nhận ra Kiều Huyền Hạo không ổn, sợ anh không nhịn được nên lập tức ôm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Anh hai, mẹ vẫn đang ở trong đó, chúng ta trước tiên phải bình tĩnh đã.”

 

Kiều Huyền Hạo từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, hận không thể cho Kiều Nhất Hoắc một đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK