Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341

Bạch Nhược Hy kéo tay Kiều Huyền Thạc không buông.

Trong lòng cô không có chút sức lực nào.

Sợ hãi, giằng xé, trải qua nhiều đau khổ như vậy vẫn không cách nào được ở bên anh, cô sẽ tiếc nuối cả đời.

Giữa hai người cách nhau ân oán tình chù của người đời trước, có thể được ở bên nhau đã vô cùng khó khăn rồi, cô không muốn xoắn xuýt thêm nữa.

Triệu Sa Na thành thục chín chắn hơn cô, hiền lành ưu tú hơn cô, nếu như cô ấy đúng như Trần Âu nói, có cảm giác với Kiều Huyền Thạc, vậy cô không có cách nào so với Triệu Sa Na được.

Vậy chẳng bằng cùng nhau xuống địa ngục, chấp nhận khiển trách đạo đức và đau khổ, cũng không muốn xa nhau nữa Bạch Nhược Hy ngẩng đầu lên, vừa khéo đối mặt với đôi mắt người đàn ông đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, mang vẻ ôn hòa dưới ánh đèn vàng ấm.

Nhìn anh có vẻ không tức tưởng tượng như trong Nhưng thái độ lại vô cùng lạnh nhạt.

“Anh Ba…”

Kiều Huyền Thạc đưa tay chậm rãi đẩy tay Bạch Nhược Hy ra, giọng mang theo tức nói: ‘Bây giờ anh không muốn thảo những vấn đề này với em”

Nói xong, anh đi qua người Bạch Nhược Hy, vào biệt thự nhà họ Kiều.

Bạch Nhược Hy khẽ cần môi dưới, trong lòng khó chịu như bị lửa đốt.

Anh đã thay đổi rồi.

Liệu có phải bởi vì sự xuất hiện của Triệu Sa Na nên anh mới vậy không?

Trước kia chỉ cần cô nũng nịu, người đàn ông này sẽ chiều theo cô, sai lầm lớn cỡ nào cũng sẽ tha thứ cho cô, bây giờ cô nói xin lỗi nhiều như vậy, còn tỏ tình với anh là rất yêu anh, vậy mà anh không có phản ứng, thái độ từ tốn như đã hoàn toàn hết hi vọng với cô.

Anh thay lòng rồi sao?

Bạch Nhược Hy khẽ cản môi dưới, nước mắt dâng lên, trái tim thoáng nhói đau, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh chậm rãi rời xa, trong lòng cô càng thêm bối rối.

Hạnh phúc phải dựa vào tranh thủ, mà cô lại cứ đẩy anh ra ngoài.

Nếu có một ngày Kiều Huyền Thạc không cần cô nữa, thì cũng là do cô đẩy anh đi, tự mình tạo nghiệp.

Càng nghĩ trái tìm càng đau.

Kiều Huyền Thạc đứng ngoài cửa sắt, ấn vân tay, mở khóa, anh đẩy cửa ra, dừng chân lại.

Không nhúc nhích, lông mày khẽ nhí lại.

Anh cho mình năm giây chờ Bạch Nhược.

Hy, nếu như Bạch Nhược Hy vẫn không đuổi theo, vậy anh đành phải xuống nước, lựa chọn tha thứ cho cô, anh không nỡ để người phụ nữ mình thích chịu khổ.

Một, hai, ba..

“Anh Ba, rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể tha thứ cho em?” Giọng Bạch Nhược Hy truyền đến từ phía sau người anh, vô cùng gần.

Kiều Huyền Thạc không khỏi cười khẽ, khóe môi khẽ nhếch lên, sải bước đi vào cửa sắt, không đóng cửa tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Nhược Hy đi theo vào cửa sắt, bám theo sau người anh, không ngừng líu lo giải thích: “Em biết sai rồi, em nói cả đời không qua lại với nhau là dưới tình huống chúng ta là anh em, em như vậy nghĩ cũng là bình thường mà, vì sao anh không thể thông cảm cho tâm tình của em? Hơn nữa bây giờ em cũng nghĩ thông rồi, em chỉ giảng xé nhân tính đạo đức thôi, anh đã phán em tội chết rồi sao?”

Kiều Huyền Thạc sải bước nhanh chóng đi đến vườn phía Nam.

“Có phải anh không yêu em nữa không?”

Kiều Huyền Thạc đẩy cửa biệt thự vườn phía nam, đưa tay giữ cửa, thay giày ở trước cửa.

Bạch Nhược Hy ngơ ngác ngoài cửa, không biết có nên đi vào hay không, nhìn thái độ lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc, trái tim cô rất mệt mỏi.

Anh càng như vậy, cô càng lo lắng anh yêu người phụ nữ khác.

Bạch Nhược Hy ngây người nhìn dáng vẻ anh uống nước, hầu kết gợi cảm nhấp nhô trên dưới, tư thế anh tuấn hào sảng, uống nước xong, anh vặn nắp lại, đi qua trước mặt Bạch Nhược Hy đến cầu thang.

Hoàn toàn không để ý tới cô? Qua đọc tai truyen3.one để ủng hộ chúng mình nhé!

Cô cũng khát nước, anh không hỏi xem cô muốn uống nước hay không sao?

Vậy là anh xa cách với cô rồi sao.

Anh thật sự không muốn để ý tới cô, hay là đang cố ý cáu kỉnh?

Bạch Nhược Hy rầu rĩ, đuổi theo bước chân anh lên tầng, cô lẳng lặng đi theo phía sau.

Kiều Huyền Thạc đi đến phòng của mình, mở cửa đi vào, quay người nhìn Bạch Nhược Hy ở cửa, Bạch Nhược Hy đang dừng chân trước cửa, cúi đầu xuống rất uể oải.

“Còn muốn đứng tới khi nào?”

Bạch Nhược Hy mệt mỏi lẩm bẩm: “Đến khi anh chịu tha thứ cho em mới thôi: “Muốn anh tha thứ cho em, có thể, xem biểu hiện của em đã.” Anh mở toang cửa ra, lưng dựa vào cửa, Bạch Nhược Hy nhướng mày nhìn anh, rất nghỉ hoặc, thấy anh hờ: hững nói ra hai chữ: “Vào đi.”

Đi vào sao?

Bạch Nhược Hy do dự một lát, nhìn vào đôi mắt thâm sâu của người đàn ông, tâm tình cô rất phức tạp, dừng một chút, cô đi vào.

Kiều Huyền Thạc nhìn bước chân bất đắc dĩ của cô, không khỏi cười khẽ, bất đắc dĩ đóng cửa, khóa lại.

Cạch một tiếng, cơ thể Bạch Nhược Hy nhấp nhổm, lập tức quay người nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Anh Ba, em nên về thì hơn, rất muộn rồi, ngày mai em lại tới tìm anh”

Kiều Huyền Thạc không ngăn cản cô, cũng không nói gì, lần lượt cởi cúc áo sơ mi trắng.

Anh cởi áo sơmi ra, lộ ra làn da khỏe khoản màu lúa mạch, đường cong phần lưng hoàn mỹ không thể bắt bẻ, anh ném áo sơ mi vào giỏ quần áo bên cạnh, đứng ở giữa quay người về phía Bạch Nhược Hy.

Giờ phút này Bạch Nhược Hy không kìm được, chìm đảm trong vẻ đẹp của anh.

Ánh mắt mở to nhìn cơ bụng không khuyết điểm của anh, miệng đắng lưỡi khô lén liếm môi, hơi thở bỗng chốc trở nên nóng hổi, hỗn loạn, thậm chí khó chịu không nói nên lời Ngay cả không khí cũng trở nên mỏng manh, cả phòng tràn ngập hơi thở dương cương của anh, hormone giống đực tỏa ra thứ mùi mê người.

Bởi vì lúc trước nghe Kiều Huyền Hạo nói anh đã từng trúng đạn, cô cố ý chăm chú quan sát kĩ cơ thể anh, cẩn thận trước nay chưa từng có.

Trước kia cô ngại thẹn thùng, không dám quá lớn mật nhìn cơ thể anh thật kĩ.

Nhưng sau khi nhìn, cô phát hiện trên hông anh có vết sẹo nhỏ, có vẻ đã nhạt đi nhiều.

Kiều Huyền Thạc cười như không cười nhìn vào mắt Bạch Nhược Hy, hai tay anh đặt lên thất lưng, thuần thục kéo một cái Tiếng ‘cạch vang lên.

Bạch Nhược Hy nháy mắt hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh, ngượng ngùng nói nhỏ: “Anh Ba, anh… anh muốn làm gì?”

Kiều Huyền Thạc hào sảng rút thắt lưng ra, ném vào giỏ quần áo trong góc, nheo đôi mắt tà mị, ngón tay thon dài đang cởi cúc quần, giọng khàn khàn mê hoặc: “Chuẩn bị tâm rửa, muốn anh tha thứ cho em thì hầu hạ anh cho tốt đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK