Edit: Min
Ôn Trúc thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tịch Thụy ở trên lầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tịch Quảng Thiện cũng có chút không yên lòng, ngẩng đầu nhìn vài lần rồi nói với Ôn Trúc "Bà đi lên lầu nhìn xem, đã mấy ngày rồi còn chưa chịu xuống nữa, khẳng định cơ thể sẽ suy sụp."
"Tôi nói với nó mấy lần rồi, nhưng mà nó không nghe, cũng không thèm để ý tới tôi." Ôn Trúc bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì lôi nó xuống, không thể để nó cứ tiếp tục như vậy, tạm thời không đến công ty cũng được, nhưng nhất định phải lập tức nghỉ ngơi, bà không thấy tin tức luôn đưa tin có người trẻ tuổi bởi vì thức khuya mà chết đột ngột sao?" Tịch Quảng Thiện cảm thấy không thể tiếp tục cứ mặc kệ như vậy, nếu không cơ thể của Tịch Thụy thật sự sẽ chịu không nổi.
Ôn Trúc đẩy cửa phòng của Tịch Thụy, đi đến bênh cạnh Tịch Thụy đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn cậu ta tiều tụy đến không ra hình người, Ôn Trúc liền đau lòng.
"Con ngoan, nghỉ ngơi một lát đi, ngủ một giấc, thức dậy ăn chút gì đó rồi hả chơi tiếp." Ôn Trúc dùng âm thanh mềm nhẹ nói.
Đôi mắt của Tịch Thụy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không có một chút phản ứng nào với lời nói của Ôn Trúc, giống như không hề nghe thấy.
"Con trai à, mẹ đang nói chuyện với con đó." Ôn Trúc nghĩ hôm nay mặc kệ thế nào, cũng nhất định phải bắt Tịch Thụy đi ngủ một giấc, bà ta vươn tay đè cái tay đang cầm con chuột của Tịch Thụy lại.
Tịch Thụy cảm giác được tay của mình không thể cử động, không thèm suy nghĩ liền đột nhiên vung tay, dùng sức đẩy Ôn Trúc ra, bởi vì Ôn Trúc không đứng vững nên trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất.
Bà ta đứng lên, xoa gương mặt của Tịch Thụy, thương tâm nhìn Tịch Thụy nói "Con trai à, con nhìn mẹ này, đừng nhìn máy tính nữa có được không? Con nhìn vào gương đi, nhìn xem bản thân con đã biến thành bộ dáng gì! Còn như vậy nữa thì cơ thể của con sẽ chịu không nổi! Nghe lời mẹ đi, đi ngủ một giấc rồi chơi tiếp có được không con?"
Trong mắt của Tịch Thụy không có một chút tình cảm nào, bởi vì đã chơi đến chỗ mấu chốt, nên trong đầu cậu ta trừ game ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác. Cậu ta vô ý thức vung mạnh tay, vừa vặn đập trúng tay của Ôn Trúc, phát ra tiếng rất lớn, cánh tay của Ôn Trúc lập tức đỏ một mảng.
Tịch Thụy vừa đẩy tay của Ôn Trúc ra thì nhìn ngay về phía máy tính, phát hiện bởi vì lúc nãy Ôn Trúc xoa mặt cậu ta, nên cái nhiệm vụ cậu ta vất vả cày mấy tiếng sắp thành công lại thất bại lần nữa.
Mỗi lần chơi thất bại Tịch Thụy đều vô cùng phẫn nộ, mà lần này có thể dùng nổi trận lôi đình để hình dung, cậu ta đứng lên dùng sức đẩy hết tất cả mọi thứ có trên bàn xuống đất, khuôn mặt tức đến vặn vẹo quát Ôn Trúc "Tôi nói các người không cần lo cho tôi! Không cần lo cho tôi! Đều tại bà! Tôi lại thất bại rồi! Bà cút ra ngoài cho tôi! Cút đi!"
"Con trai, con bình tĩnh đi, con nghe mẹ nói......, a!" Ôn Trúc muốn đi qua cản cậu ta nhưng lại bị cậu ta đẩy ra, chân mềm nhũn ngã xuống đất, bà ta không thể tin nổi nhìn Tịch Thụy, cảm thấy người trước mắt này giống như đã bị quỷ bám vào người, căn bản không phải là con trai của bà ta nữa, con trai của bà ta tuyệt đối không có khả năng sẽ đối xử với bà ta như vậy.
Tịch Thụy không thể nào khống chế cảm xúc càng ngày càng phẫn nộ của mình, cậu ta cầm lấy mọi thứ mà cậu ta có thể, dùng sức chọi vào tường, vừa chọi vừa phẫn nộ quát "Tại sao còn chưa đi! Tại sao phải phá đám tôi! Cút đi! Có nghe không?! Cút đi! A!!"
"A!" Ôn Trúc quỳ rạp trên đất, bị những thứ chọi vào tường bắn ngược về đập vào người, bà ta đau đớn lớn tiếng kêu "Cứu mạng! Mau cứu người đi! Cứu mạng!!"
Bởi vì lúc Ôn Trúc vào phòng Tịch Thụy không có đóng chặt cửa, nên Tịch Quảng Thiện và người giúp việc ở dưới lâu đều nghe được tiếng kêu của bà ta, lập tức chạy lên coi là có chuyện gì.
Tịch Quảng Thiện và người giúp việc xông vào phòng, nhìn thấy Tịch Thụy đập cả phòng hỗn loạn đến không chịu nổi, đều khiếp sợ nhìn cảnh này, lại bởi vì quá mức giật mình mà ngây người.
"Quảng, Quảng Thiện, cứu tôi, mau cứu tôi!" Ôn Trúc thấy Tịch Quảng Thiện đi vào, lập tức cầu cứu với ông ta.
Lúc này Tịch Quảng Thiện mới phục hồi tinh thần lại, hét lớn một tiếng "Tịch Thụy, con dừng tay lại cho ba!"
Tịch Quảng Thiện cùng giúp việc chạy qua, giúp việc chạy tới ôm chặt Tịch Thụy còn đang tiếp tục đập đồ vật, Tịch Quảng Thiện thì ngồi xổm xuống muốn nâng Ôn Trúc lên, ông ta lo lắng hỏi "Bà không sao chứ?"
"Đau quá, người tôi đau quá." Ôn Trúc khóc nức nở, cả người bà ta đều bị thứ mà Tịch Thụy chọi vào tường đập trúng, vô cùng đau đớn, nhưng đau hơn lại là tâm của bà ta. Bà ta không ngờ sẽ có ngày bị con trai của mình đối xử với mình như vậy, bà ta thật sự là quá thương tâm.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Tịch Thụy như phát điên mà giãy giụa, cậu ta đã đến tình trạng thần chí không rõ rồi, căn bản là không biết mình đang làm cái gì, chỉ là bộc lộ bản năng khiến cậu ta không khống chế được bản thân.
"Tịch Thụy!" Tịch Quảng Thiện đứng lên nắm lấy đầu của Tịch Thụy nói "Con tỉnh táo một chút cho ba, con nhìn xem bản thân mình đang làm cái gì? Con chọi trúng mẹ mình con có biết không?! Con tỉnh táo lại cho ba!!"
"Cút đi! Các người cút hết đi!!" Tịch Thụy đau khổ gào thét, sau đó dùng sức bắt đầu giãy giụa.
"Tịch Thụy! Tịch Thụy!" Tịch Quảng Thiện rống lên vài tiếng, cuối cùng cũng nhìn ra tinh thần của Tịch Thụy không thích hợp, ông ta nói với người giúp việc đang đứng ở cửa "Thất thần cái gì?! Mau đi gọi bác sĩ tới đây, cả xe cấp cứu nữa, nhanh lên!"
Một người giúp việc chạy đi gọi điện thoại cho bệnh viện, Tịch Quảng Thiện cùng hai giúp việc khác đè Tịch Thụy lên giường, dùng chăn quấn cậu ta lại, để cậu ta không giãy giụa được nữa.
Ôn Trúc quỳ rạp trên mặt đất, cũng nhìn ra tinh thần của Tịch Thụy không bình thường, bà ta vừa đau lòng vừa sợ hãi, chỉ có thể không ngừng khóc nức nở rơi nước mắt, Tịch Thụy là chỗ dựa của bà ta nửa đời sau, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì thì làm sao bà ta sống được nữa?
Sau khi bác sĩ đến đã tiêm thuốc mê cho Tịch Thụy, sau đó nâng Tịch Thụy và Ôn Trúc lên xe cấp cứu.
Lúc Đỗ Kiệt chạy tới bệnh viện, Tịch Thụy và Ôn Trúc đều đang hôn mê truyền dịch, chỉ có một mình Tịch Quảng Thiện ngồi ở mép giường. Đột nhiên nhìn thấy cảnh như vậy, Đỗ Kiệt có cảm giác như quay về quá khứ, chẳng qua người ngồi ở mép giường từ Ôn Trúc biến thành Tịch Quảng Thiện mà thôi.
"Ba." Đỗ Kiệt nhỏ giọng kêu.
Tịch Quảng Thiện ngẩng đầu nhìn anh ta, đứng lên ý bảo anh ta đi ra ngoài nói chuyện.
Hai người ngồi trên hàng ghế dài bên ngoài, Đỗ Kiệt hỏi "Ba, mẹ và Tịch Thụy sao vậy? Đang yên đang lành tại sao lại nhập viện?"
Tịch Quảng Thiện đầu tiên là thở ra một hơi thật dài, sau đó siết chặt tay hung tợn nói "Đều tại cái game kia! Khiến tinh thần của Tịch Thụy đột nhiên thất thường, vô ý làm mẹ nó bị thương, tinh thần của nó có ổn định hay không còn phải đợi sau khi nó tỉnh lại thì mới biết được."
"Tịch Thụy đánh mẹ sao?" Đỗ Kiệt giật mình hỏi "Là bởi vì cái game《 Xưng Bá Tinh Tế 》kia?"
"Cái game kia rốt cuộc là sao?" Tịch Quảng Thiện nói "Khẳng định không chỉ có một mình Tịch Thụy mới bị như vậy, trên báo không có đưa tin tức những người khác sau khi chơi cái game này l có tình trạng tinh thần thất thường sao?"
Đỗ Kiệt ấp úng nói "Công ty của chúng ta vẫn luôn chú ý cao độ cái game kia, cũng chú ý đánh giá và phản ứng của người chơi, trên thực tế, người chơi đánh giá vô cùng tốt, thậm chí còn đánh giá cao hơn các game khác. Những người khác cũng không có xuất hiện tình trạng giống như Tịch Thuỵ, nếu như nói bây giờ internet phát triển, cho dù bọn họ có bản lĩnh một tay che trời thì khẳng định cũng sẽ giấu không được."
Đỗ Kiệt rất rõ trong lòng, người chơi game này rất nhiều, đã nhiều đến mức một khi xảy ra vấn đề sẽ không thể nào giấu được.
"Vậy tại sao Tịch Thụy không rời được cái game kia, không ăn không uống cũng không ngủ, mẹ của nó kêu nó đừng chơi nữa đi nghỉ ngơi thì nó lại giống như phát điên hả!?" Tịch Quảng Thiện có chút kích động hỏi, nếu đứa con trai duy nhất ông ta coi trọng thật sự bởi vì game mà bị điên, thì sau này vợ chồng bọn họ phải sống như thế nào đây.
"Cái này......, con cũng không biết." Đỗ Kiệt cũng rất nghi hoặc, công ty của bọn họ vì tìm hiểu về game này nên cũng để người chơi, tuy bọn họ đều nói cái game này chơi rất đã, rất khiến người ta bị u mê, nhưng tình trạng giống như Tịch Thuỵ lại không hề phát sinh.
Nguyên nhân Tịch Thụy phát cuồng cũng không phải bởi vì bản thân cái game kia, mà là liên quan đến ký ức trong đầu của cậu ta, đừng nói bọn họ không biết là tại sao, ngay cả bác sĩ cũng không có khả năng tra ra nguyên nhân chân chính.
Tịch Quảng Thiện lại thở dài, biết mình hỏi Đỗ Kiệt cũng sẽ không có đáp án, chỉ có thể hỏi chuyện mà Đỗ Kiệt biết "Cái game bọn con làm thế nào rồi?"
"...... Rất thuận lợi, đã tiến vào giai đoạn cuối cùng của Closed beta rồi ba." Đỗ Kiệt không nói thật, bởi vì Tịch Thụy vẫn luôn yêu cầu bọn họ làm game mà các phương diện đều phải tốt hơn《 Xưng Bá Tinh Tế 》, hơn nữa người của đội ngũ bọn họ không đủ ăn ý lại thường xuyên không cùng ý kiến, lúc game còn đang closed beta đã xuất hiện rất nhiều vấn đề kỹ thuật rồi, tạm thời đến open beta cũng không thể tiến hành.
Tịch Quảng Thiện gật gật đầu nói "Tạm thời Tịch Thụy không thể đến công ty, con vất vả một chút, giúp nó xử lý công việc, chờ nó khoẻ lại ba sẽ kêu nó lập tức đến công ty đi làm. Về phần game mà các con làm, nhất định phải dùng hết toàn lực làm hết khả năng, phải trên cơ Tịch Lặc ở Duy Vũ mới được."
Mặc dù Tịch Quảng Thiện mặc kệ chuyện của công ty, nhưng cái gì nên biết khẳng định ông ta đều biết, lần này công ty của bọn họ vì làm game này nên đã đầu tư không ít tiền, tuyệt đối không thể thất bại, nếu không thì công ty rất có thể sẽ phải phá sản. Hơn nữa đây là game đầu tiên công ty cho ra mắt sau khi Tịch Thụy lên làm tổng giám đốc, nhất định phải xuất sắc hơn lúc Tịch Lặc còn làm tổng giám đốc, mới có thể khiến các cổ đông khác tiếp tục ủng hộ Tịch Thụy.
"Dạ, con biết rồi." Đỗ Kiệt ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng thật ra trong lòng lại không chắc chắn, ngoại trừ căng da đầu đồng ý thì anh ta cũng không có biện pháp nào khác.
Người chơi game《 Xưng Bá Tinh Tế 》 tăng liên tục không ngừng, phản ứng của người chơi cũng vô cùng tốt, có thể nói là thành công rất lớn, hơn nữa còn thành công vượt qua dự tính của bọn họ. Cho nên Hạ Lãng triệu tập mọi người trong công ty tổ chức tiệc ăn mừng ở khách sạn.
Cảnh Dương làm người có công lớn nhất nên đương nhiên là phải tham gia rồi, bởi vì đã thân với người của đội ngũ, hơn nữa còn có rất nhiều người muốn gia nhập vào đoàn ngũ lôi kéo hắn làm quen, nên người tới kính rượu hắn đúng là rất không ít.
Hạ Lãng đang đứng nói chuyện phiếm với mấy người lãnh đạo của công ty, thường xuyên nghía qua nhìn Cảnh Dương một cái. Ban đầu còn đỡ, nhưng thấy Cảnh Dương ai đến cũng không cự tuyệt, ai kính rượu hắn đều uống, còn càng uống càng nhiều, rốt cuộc Hạ Lãng cũng không đứng nhìn được nữa, đi về phía Cảnh Dương.
"Em uống bao nhiêu rồi hả? Sao mặt đỏ dữ vậy?" Hạ Lãng nhìn gương mặt trắng nõn ửng hồng giống như trái đào mật tươi rói của Cảnh Dương nói.
Cảnh Dương sờ gương mặt nóng lên của mình nói "Em có uống nhiều đâu, tửu lượng của em rất tốt nha." Chỉ có chút chóng mặt mà thôi, bây giờ hắn còn rất tỉnh táo.
Hạ Lãng lấy ly rượu trong tay của Cảnh Dương đặt lên bàn dài bên cạnh nói "Đi thôi, tôi đưa em về."
"Về ngay bây giờ sao?" Cảnh Dương cảm thấy về quá sớm có chút không lễ phép, nên nói "Tiệc vừa mới bắt đầu mà."
"Vừa mới bắt đầu mà em đã uống nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn ở lại tiếp tục uống sao?" Hạ Lãng không muốn để những người khác nhìn thấy bộ dáng mê người này của Cảnh Dương, liền kéo Cảnh Dương đi ra ngoài "Đi thôi."
Bản thân Cảnh Dương cũng không có hứng thú gì với buổi tiệc này, chỉ cảm thấy về quá sớm có chút không lễ phép mà thôi, hắn thật sự cảm thấy mình không có uống nhiều lắm. Thế nhưng nếu Hạ Lãng muốn dẫn hắn đi, hắn lại có thể về nghỉ ngơi sớm một chút, với hắn mà nói là chuyện cầu còn không được, vừa lúc hắn cũng không thích tham gia tiệc tùng.
Cảnh Dương ngồi trên xe của Hạ Lãng, ban đầu hắn còn rất tỉnh táo, câu được câu không nói chuyện với cùng Hạ Lãng. Bởi vì cả người đều thả lỏng nên rất nhanh liền ngấm men say, đầu óc của hắn bắt đầu mê mang, chậm rãi tựa lưng vào ghế chìm vào giấc ngủ.
Hạ Lãng mở cửa xe, ôm Cảnh Dương từ trong xe ra, Cảnh Dương nửa tỉnh nửa mê tự mình thay đổi tư thế thoải mái, dựa vào trên vai của Hạ Lãng tiếp tục ngủ, hoàn toàn không có ý định muốn mở mắt tự mình đi.
Hạ Lãng đặt Cảnh Dương lên giường, giúp hắn cởϊ qυầи áo để hắn có thể ngủ thoải mái hơn, Cảnh Dương xoay người một lăn một vòng, ôm chăn lập tức chìm vào hôn mê. Hạ Lãng cởϊ qυầи áo của mình rồi mới lên giường, ôm Cảnh Dương từ phía sau, ngủ với hắn.
Bởi vì Hạ Lãng thường xuyên ở lại ngủ ké, mặc dù Cảnh Dương chưa ngủ say nên cảm giác được y đang ôm mình, nhưng cũng không thèm để ý, cứ tiếp tục ngủ.
Cảnh Dương đang ngủ, nửa đêm đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút nóng nực, làm hắn muốn xốc chăn để mát mẻ hơn, nhưng lại cảm thấy giống như có thứ gì đó trói buộc khiến hắn không xốc chăn được.
Cảnh Dương có chút bực bội xoay người, trong lúc ngủ mơ cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh liền duỗi tay ôm lấy.
Vì thế Cảnh Dương mơ một giấc mơ, trong mơ thấy mình đang ôm một cái bếp lò gian nan hành tẩu ở trong sa mạc, càng ngày càng nóng, càng ngày càng khát, hắn cứ đi mãi đi mãi, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra khỏi sa mạc, cảm thấy cả người sắp bốc cháy rồi.
..........................................
Cảnh Dương hơi tỉnh táo một chút nhờ giấc mơ, nhưng đầu óc cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, sau đó lại dần dần đắm chìm. Mặc dù hắn nóng đến khó chịu, nhưng cũng không thèm mở mắt, chỉ ngẫu nhiên phát ra tiếng kháng nghị rầm rì thật nhỏ từ lỗ mũi mà thôi.
Hạ Lãng ôm Cảnh Dương, giờ phút này làm y có cảm giác rất hưởng thụ, dường như chỉ cần có được người ở trong lòng này thì nó chính ý nghĩa tồn tại của y, không còn bất cứ lý do gì có thể làm y cảm thấy cuộc sống này tốt đẹp vậy.
Min: hélo các tình yêu của tui ( ˘ ³˘)♥, tui cb rồi đây, mọi người ăn tết vui hông???