Edit: Min
Trình Gia Minh bị người khiêng ra khỏi tư lệnh phủ, đưa về nhã viên, trong lòng hắn một trận bi thương, còn có hối hận cùng nghĩ mà sợ, đêm hôm qua, hắn thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở tư lệnh phủ.
Đêm qua Ngụy Thiên Hùng phái người tới đón hắn, trong lòng hắn rất vui vẻ, cảm thấy cho dù Ngụy Thiên Hùng có mục tiêu mới, nhưng đối với hắn vẫn còn hứng thú như cũ, ít nhất không có hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ. Thừa dịp cơ hội này mình lại thổi gió bên tai, dù lấy không được tài sản Trình gia, cũng có thể lấy được một chút đền bù khác.
Vừa thấy sắc mặt khó coi của Ngụy Thiên Hùng, trong lòng Trình Gia Minh liền kêu không tốt. Việc kế tiếp hắn không muốn nhớ lại, Ngụy Thiên Hùng đem tất cả lửa giận đều trút lên người hắn, dùng hết mọi thủ đoạn để tra tấn hắn.
Trình Gia Minh nằm trên giường của mình, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, hắn không cảm thấy hiến thân cho Ngụy Thiên Hùng là việc thẹn gì, vì đạt được mục đích, như thế nào hắn cũng nhịn được. Nhưng hiện tại mục đích còn chưa đạt được lại phải chịu tra tấn như vậy, hắn thật sự rất không cam lòng. Trong lòng hắn oán hận tới đỉnh điểm, mặc kệ Ngụy Thiên Hùng hay là Trình Quân Hi, hắn nhất định phải nghĩ cách trả thù hai người kia.
Ngụy Thiên Hùng không chiếm được Cảnh Dương, lại bị Dương Vọng Khôn làm mất mặt, trong lòng rất phẫn nộ. Người hắn phái đi giám thị Trình gia quay về báo cáo, nói hiện tại Trình Quân Hi ra vào Trình gia bên người luôn có binh lính của Dương Vọng Khôn đi theo, hơn nữa nhiều lần được binh lính đưa đến chỗ ở của Dương Vọng Khôn.
Ngụy Thiên Hùng dưới cơn giận dữ, phái binh bao vây tửu lâu cùng cửa hàng của Trình gia, không có khách nhân nào dám tới, toàn bộ cửa hàng chỉ có thể đóng cửa.
Cảnh Dương trấn an mấy vị chưởng quầy cùng người giúp việc, cho bọn họ một số tiền, nói với bọn họ, cửa hàng đóng cửa chỉ là tạm thời, chờ tới khi một lần nữa khai trương, nếu như bọn họ nguyện ý trở về, vẫn có thể trở về.
Cảnh Dương trong khoảng thời gian này thường xuyên ở chỗ Dương Vọng Khôn qua đêm, hai người dùng phần lớn thời gian để triền miên, phần còn lại để nghỉ ngơi, thuận tiện thảo luận một chút biện pháp đối phó Ngụy Thiên Hùng.
Ngụy Thiên Hùng không dám giao chiến chính diện với Dương Vọng Khôn, binh lính của hắn đối đầu với binh lính của Dương Vọng Khôn phần thắng quá nhỏ, bằng không hắn cũng không đến mức vẫn luôn không dám khai chiến, cho dù Dương Vọng Khôn xông vào nhà hắn, hắn cũng nhẫn nhịn cho qua. Nhưng hắn cho rằng, trong tay hắn khống chế các thương hộ lớn nhỏ ở Lê Thành, Dương Vọng Khôn cũng không dám tùy tiện động đến hắn.
Cái gọi là cường long không áp địa đầu xà*, Ngụy Thiên Hùng cảm thấy mình ở Lê Thành ăn sâu bén rễ nhiều năm như vậy, Dương Vọng Khôn không có khả năng trong một sớm một chiều cướp được quyền khống chế Lê Thành từ trên tay hắn. Cho nên hắn chuẩn bị cùng Dương Vọng Khôn chậm rãi đánh, chờ thời cơ.
*Thành ngữ TQ, ngụ ý con rồng mạnh đến đâu cũng không áp được con rắn trên địa bàn của nó ( Luật vua thua lệ làng )
“Anh tính toán khi nào ra tay?” Cảnh Dương dựa ở trong lòng ngực Dương Vọng Khôn hỏi.
“Lệnh cấm thuốc phiện đã ban xuống, cửa hàng thuốc phiện ở Lê Thành là nhiều nhất, tổng thống có lệnh, cần phải trong thời gian ngắn nhất thành công cấm thuốc phiện, có Lê Thành làm tiêu biểu, hoạt động cấm thuốc phiện ở những địa phương khác cũng sẽ dễ dàng hơn.”
“Nhưng vẫn chưa giải quyết được Ngụy Thiên Hùng, nếu cấm thuốc phiện trước, những thương hộ kia khẳng định sẽ bị Ngụy Thiên Hùng dụ dỗ, ngược lại đối với anh rất bất lợi.” Kiếp trước chính là như vậy, chẳng qua người đến đây lúc này ở kiếp trước không phải Dương Vọng Khôn, chờ khi y đến Lê Thành tình thế đã nghiêng về phía Ngụy Thiên Hùng, cho nên y mới hợp tác với Trình Gia Minh đối phó Ngụy Thiên Hùng.
“Trình gia của em, hình như cũng có một cửa hàng bán thuốc phiện.” Dương Vọng Khôn từ phía sau ôm Cảnh Dương, cúi đầu hôn sườn mặt hắn.
Cảnh Dương bĩu môi nói “Là Ngụy Thiên Hùng ép em mở, đến bây giờ còn chưa có khai trương, số thuốc phiện đó em cũng đã tiêu hủy rồi.”
“En cảm thấy, những người mở cửa hàng đó, có bao nhiêu người giống em là bị ép?” Dương Vọng Khôn hỏi.
Cảnh Dương nghĩ nghĩ nói “Chắc là không nhiều lắm, mở cửa hàng bán thuốc phiện rất có tiền, người mở đa phần đều là tự nguyện.”
“Lấy trình độ tham lam của Ngụy Thiên Hùng, em cảm thấy số tiền kiếm được đó, có thể vào túi bọn họ được bao nhiêu.Ở Lê Thành, bị hắn áp bức, không chỉ có một mình Trình gia.” Dương Vọng Khôn nhắc nhở nói.
Cảnh Dương bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, hắn sao lại quên mất chuyện này, nuôi quân đội rất tốn tiền, Ngụy Thiên Hùng lại có tiếng tham lam ích kỷ. Những quan quân thuộc hạ của Ngụy Thiên Hùng cũng đều học theo, sao có thể chỉ áp bức một mình Trình gia.
Nói như vậy, Ngụy Thiên Hùng không đem toàn bộ tài sản Trình gia lập tức đoạt đi, chính là vì không muốn những người khác lo lắng có thể trở thành Trình gia thứ hai, nổi lên lòng phản kháng, mới từng chút đem Trình gia đào rỗng.
Lại nói tiếp, kiếp trước Trình gia hoàn toàn suy tàn, là sau khi Dương Vọng Khôn đến Lê Thành. Nhưng hiện tại hắn không phải là Trình Quân Hi chân chính, Dương Vọng Khôn khẳng định cũng không phải Dương Vọng Khôn của kiếp trước, bằng không tại sao sự việc lại diễn ra khác nhau lớn như vậy.
Hai người nói nói, nói tới Cảnh Dương bị áp xuống dưới, bộ dáng quần áo nửa cởi nửa che rất mê người. Môi lưỡi giao hòa, hô hấp tương giao , trên thân hai người giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đến tâm bọn họ ngứa ngáy khó nhịn, phải dùng lực cùng đối phương cọ xát, mới có thể giảm bớt.
“Báo cáo!”
Phó quan của Dương Vọng Khôn ở bên ngoài kêu báo cáo, bình thường nếu không phải chuyện rất quan trọng, phó quan sẽ không tới quấy rầy y. Y ngẩng đầu lên, động tác tay lại không ngừng “Nói.”
“Ông chủ nhã viên Trình Gia Minh đến, nói là có việc liên quan tới Ngụy tư lệnh, đến để hiến kế cho thiếu soái.”
Dương Vọng Khôn nhíu mày, y không cần ai hiến kế, cũng không muốn gặp cái gì ông chủ Trình kia, bị quấy rầy nhã hứng, y hiện tại rất không vui, đang muốn mở miệng quát lớn, Cảnh Dương lại bịt miệng y.
“Gặp một lần đi, em muốn nghe xem hắn sẽ nói cái gì.” Cảnh Dương nói.
Dương Vọng Khôn trầm mặc nhìn Cảnh Dương không nói lời nào, Cảnh Dương chớp chớp mắt nhìn y, ý tứ làm nũng rất rõ ràng. Dương Vọng Khôn kéo tay hắn ra, nói vọng ra ngoài “Để hắn chờ.”
Cảnh Dương sửa sang lại quần áo muốn xuống giường, bị y nắm cẳng chân lại ngã xuống, Dương Vọng Khôn cúi đầu dùng sức hôn một cái.
“A!” Cảnh Dương bị Dương Vọng Khôn hút đau, vội vàng đẩy đầu của y ra, kéo quần lên.
Cảnh Dương đi theo Dương Vọng Khôn ra ngoài, nhưng không trực tiếp gặp Trình Gia Minh, hắn ngồi ở cách gian uống trà, muốn nghe xem Trình Gia Minh sẽ nói cái gì.
“Thiếu soái.” Trình Gia Minh cung kính hành lễ Dương Vọng Khôn.
Dương Vọng Khôn mặt vô biểu tình ngồi xuống "Muốn nói cái gì? Bớt nói lời vô nghĩa, nói trọng điểm.”
Trình Gia Minh chuẩn bị nói một đống lời dạo đầu cùng khen tặng, bị Dương Vọng Khôn chặn họng, vô cùng khó chịu, nhưng cũng không dám làm trái ý y, nói thẳng trọng điểm “Tôi có một kế sách, có thể giúp thiếu soái đối phó Ngụy Thiên Hùng, chính là lấy Trình Quân Hi làm mồi……”
“Câm miệng!” Dương Vọng Khôn đột nhiên rút súng chỉ vào Trình Gia Minh, đáng gãy lời của hắn.
“Thiếu, thiếu soái, ngài đây là…….” Trình Gia Minh hoảng sợ nhìn Dương Vọng Khôn, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói “Xin thiếu soái nghe tôi nói xong.”
“Không cần phải nói, cút!” Dương Vọng Khôn nổ hai phát súng dưới chân Trình Gia Minh.
“A!!” Trình Gia Minh bị doạ sợ, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Dương Vọng Khôn đang chuẩn bị gọi người đem hắn ném ra ngoài, Cảnh Dương từ bên trong đi ra, hắn vốn định nhìn xem các sự kiện của kiếp này cùng kiếp trước phát triển hoàn toàn không giống nhau, Trình Gia Minh sẽ vì Dương Vọng Khôn dâng lên mưu kế gì, không nghĩ tới Trình Gia Minh thế mà muốn đem mình làm mồi nhử.
Cảnh Dương thật ra không có tức giận như Dương Vọng Khôn, vốn định tiếp tục xem kịch, nhưng Dương Vọng Khôn đã tức giận, hắn không có khả năng để cho Trình Gia Minh nói hết lời.
“Anh…….” Trình Gia Minh nhìn thấy Cảnh Dương đi ra, khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn “Anh…….”
“Làm gì phải kinh ngạc như vậy?" Cảnh Dương cảm thấy vẻ mặt của Trình Gia Minh có chút buồn cười.
Trình Gia Minh thật sự không nghĩ tới Cảnh Dương sẽ ở chỗ này, khiến hắn kinh ngạc chính là quan hệ của Cảnh Dương với Dương Vọng Khôn phát triển nhanh như vậy, khó trách Dương Vọng Khôn lại tức giận, hắn nghĩ kỹ lời biện minh cùng lý do thoái thác giờ đã không còn tác dụng nữa.
Cảnh Dương nói “Lúc trước mẹ con các người bị đuổi khỏi Trình gia không liên quan tới tôi, cậu một mình lưu lạc gánh hát học nghệ cũng không phải tại tôi, cậu lại đem mọi thù hận đều tính trên đầu tôi, một lòng cùng tôi đối nghịch. Nếu cậu chỉ muốn tài sản, không sao, tôi không ngại chia cho cậu một phần, nhưng mà cậu chẳng những muốn toàn bộ tài sản Trình gia, còn muốn mạng của tôi, vậy đừng trách tôi ác độc.”
Cảnh Dương rất dứt khoát nói thẳng, mặc kệ là Trình Quân Hi hay là hắn, đều sẽ không để ý chia một phần tài sản cho Trình Gia Minh, chỉ là có một loại người vĩnh viễn sẽ không biết thỏa mãn.
Trình Gia Minh sắc mặt thay đổi mấy lần “Thì ra anh đều biết, cho nên anh cố ý đi Cẩm Tú Viên hát hí khúc, câu dẫn Ngụy Thiên Hùng chính là muốn cùng tôi đối nghịch.”
“Là cậu đối nghịch với tôi, tôi bất quá là vì tự bảo vệ mình mà phản kích.”
“Tôi cũng là thiếu gia Trình gia, dựa vào cái gì chỉ có anh hưởng thụ tất cả của Trình gia?” Trình Gia Minh bò dậy, mặt đầy phẫn nộ lớn tiếng nói “Tôi chỉ là muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi, anh suиɠ sướиɠ nhiều năm như vậy, giờ nên đến lượt tôi.”
“Tất cả thuộc về cậu? Cậu nghĩ mình cũng là thiếu gia Trình gia, mà cậu lại phải chịu khổ như vậy. Cho nên toàn bộ Trình gia đều là của cậu, bao gồm cả mạng của tôi?” Cảnh Dương trên mặt đầy châm chọc nhìn hắn.
“Không sai!” Trình Gia Minh rống to.
“Dựa vào cái gì?” Cảnh Dương hỏi.
“Bởi vì tôi là Trình thiếu gia! Anh nên trả lại cho tôi, toàn bộ Trình gia đều là của tôi!” Trình Gia Minh gần đây chịu kích động quá nhiều, hôm nay lại bị kinh hãi, đại não đã lâm vào trạng thái có chút điên cuồng.
Cảnh Dương tự giễu cười cười, mình thật sự có bệnh mới cùng người như vậy giảng đạo lý, chẳng lẽ còn trông cậy vào Trình Gia Minh có thể tỉnh ngộ sao?
Dương Vọng Khôn kêu vệ binh ném Trình Gia Minh ra ngoài, Trình Gia Minh bị kéo lê trên mặt đất, lớn tiếng gầm lên nói “Trình Quân Hi tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Hai người trở lại phòng, bị Trình Gia Minh nháo như vậy, hứng thú cũng đã không còn, cởϊ qυầи áo, cứ như vậy ôm nhau, nói chuyện.
“Chờ sự việc nơi này đều kết thúc, cùng tôi về đế đô đi.” Dương Vọng Khôn nói.
“Về đế đô?” Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn y.
“Đúng vậy, không dừng lại ở đế đô, còn có rất nhiều địa phương muốn đi, tôi hy vọng em có thể vẫn luôn cùng tôi ở bên nhau.” Dương Vọng Khôn cúi đầu hôn đôi mắt hắn, y gần đây rất thích động tác này.
Cảnh Dương tự hỏi một chút, Dương Vọng Khôn không có khả năng vẫn luôn ở lại Lê Thành, bọn họ đều không thể chịu đựng chia cách thời gian dài. Kỳ thật hắn không cần phải luôn ở lại Lê Thành, chờ giải quyết xong Ngụy Thiên Hùng, chuyện làm ăn ở nơi này vẫn có thể tiếp tục, cửa hàng cũng có thể buôn bán tiếp, hắn cũng không cần thời thời khắc khắc thủ tại chỗ này. Hắn còn có thể đi đế đô, đi địa phương khác buôn bán, mở rộng sản nghiệp Trình gia.
“Được.” Tách ra chỉ làm canh cánh trong lòng, chi bằng vẫn luôn ở cùng với y, sinh tử đều bên nhau.
Danh Sách Chương: