Edit: Min
Vòng hai của cuộc thi đã bắt đầu, cái quy tắc các thí sinh hát hợp xướng này chưa từng có ở các cuộc thi trước, nên khán giả đang rất kỳ vọng vào hiệu ứng của cuộc thi.
Phòng nghỉ của Quý Tiêu tình cờ nằm cạnh phòng nghỉ của Cảnh Dương, trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, Cảnh Dương chuẩn bị đi vệ sinh, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì gặp Quý Tiêu đang muốn đi vào phòng nghỉ.
Cảnh Dương không để ý đến cậu ta, liếc cậu ta một cái rồi bỏ đi.
Quý Tiêu dừng lại khi chuẩn bị đi vào phòng nghỉ, đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó đi theo Cảnh Dương vào nhà vệ sinh.
Lúc Cảnh Dương ra khỏi buồng sau khi đi vệ sinh xong, thì thấy Quý Tiêu đang đứng bên cạnh bồn rửa tay, bây giờ trong nhà vệ sinh chỉ có hai người họ, mà Quý Tiêu lại không vào toilet, rất rõ ràng là đang đợi hắn.
“Có phải Lưu Hàng đã tới gặp cậu không?” Quý Tiêu hỏi.
Cảnh Dương liếc nhìn cậu ta trong gương, không nói chuyện, chẳng qua lúc này hắn mới phát hiện khuôn mặt của Quý Tiêu có chút xanh xao, thần sắc cũng không tốt. Cảnh Dương híp mắt nhìn kỹ thì lập tức nhìn ra khuôn mặt của Quý Tiêu đã được trang điểm, xem ra hôm nay cậu ta là có chuẩn bị.
"Hai ngày nay anh ấy cứ mất hồn mất vía, giống như là bị bệnh còn nặng hơn tớ vậy. Có phải cậu lại gọi cho anh ấy không? Cậu không thể buông tha cho bọn tớ sao?" Quý Tiêu tiếp tục hỏi.
"Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi," Cảnh Dương lau khô tay rồi nói, "đừng có vòng vo tam quốc với tôi, tôi không có đủ kiên nhẫn để nghe các người cứ tiếp tục nói nhảm đâu."
Cảnh Dương lạnh lùng nhìn cậu ta diễn tập, nghe cậu ta nói mấy câu bịa đặt không chính đáng để xem coi cậu ta có thể diễn đến trình độ nào.
Cảnh Dương không trả lời khiến cho Quý Tiêu cảm thấy hơi bàng hoàng, nhưng cậu ta vẫn kiên trì tiếp tục diễn "Bác sĩ nói tớ chỉ còn sống được hai năm và có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cho dù cậu có yêu Lưu Hàng đến tuyệt vọng đi chăng nữa, cho dù cậu không quan tâm đến tình bạn trước đây của chúng ta, và cho dù cậu thấy tớ không còn nhiều thời gian để sống, thì cậu cũng không thể đối xử tốt với tớ dù chỉ là một chút sao?"
Cảnh Dương không có phản ứng như Quý Tiêu mong đợi, thậm chí còn không thèm phản bác lại, hoàn toàn khác với những gì Quý Tiêu đã mong đợi trước đó, nhưng mà cậu ta đã làm thì tất nhiên là phải làm đến cùng rồi.
“Cậu dụ dỗ Lưu Hàng hết lần này tới lần khác tớ đều nhịn, giả vờ như cái gì cũng không biết, tớ nghĩ sau khi rời khỏi thế giới này, nếu như hai người có thể ở bên nhau là tớ yên tâm rồi.” Quý Tiêu xúc động nói: “Thế nhưng hành vi ngày càng trắng trợn thực sự khiến tớ rất đau lòng!”.
“Cậu nói là tôi dụ dỗ Lưu Hàng, vậy cậu có chứng cứ không?” Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy chỉ xem kịch thì không thú vị, dứa khoát diễn chung với cậu ta luôn.
"Chứng cứ?" Quý Tiêu trừng mắt nhìn hắn nói, "Lưu Hàng đã chính miệng thừa nhận với tôi rằng trước đây cậu dụ dỗ anh ấy. Chuyện hai người lừa gạt tớ xảy ra quan hệ, anh ấy cũng đã nói với tớ rồi, cậu còn muốn chứng cứ gì nữa?"
“Lưu Hàng đích thân nói với cậu là tôi dụ dỗ anh ta?” Cảnh Dương nhìn cậu ta hỏi.
“Đúng vậy!” Quý Tiêu khẳng định nói “Lúc trước tớ vô tình nhìn thấy anh ấy lén lút đi gặp ai đó, nên tớ đã bí mật theo dõi, lại phát hiện hai người có quan hệ tình cảm. Lúc đó tớ đã không vạch trần hai người, và để Lưu Hàng tự mình chọn lựa giữa tớ và cậu. Anh ấy đã chọn ở lại với tớ và cắt đứt mọi liên lạc bí mật với cậu, để thể hiện quyết tâm ở bên tớ, anh ấy đã công khai mối quan hệ của bọn tớ. Thế nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn liên tục gọi điện quấy rầy anh ấy, khiến anh ấy ngày nào cũng phải cau mày. Tại sao phải làm khó cả ba người chúng ta? Chờ hai năm thật sự khó khăn như vậy sao? "
Cảnh Dương ước chừng thời gian thi đấu đã gần đến, không muốn tiếp tục xem cậu ta diễn tập, liền đi từng bước tiến lại gần cậu ta.
"Cậu muốn làm gì? Cậu muốn đánh tớ ở đây sao?" Quý Tiêu khiêu khích nhìn hắn với cái cằm nhướng lên, như thể không hề sợ hắn.
Cảnh Dương vươn tay hướng tới túi quần của cậu ta, Quý Tiêu biến sắc, lập tức đè lên miệng túi quần. Cảnh Dương một tay nắm lấy cổ tay của cậu ta, tay kia thì lấy đồ trong túi quần ra.
Hình thể của Cảnh Dương và Quý Tiêu tương đương nhau, nhưng sức mạnh của Cảnh Dương chắc chắn mạnh hơn Quý Tiêu, Quý Tiêu không ngờ Cảnh Dương lại mạnh như vậy, chỉ nắm một cánh tay thôi mà cũng khiến cậu ta không thể tránh thoát và chống cự.
Sau khi Cảnh Dương lấy đồ trong túi quần của Quý Tiêu ra, Quý Tiêu lập tức hoảng sợ muốn giật lấy nhưng lại bị Cảnh Dương đẩy ra.
Lưng của Quý Tiêu đập vào tường rất đau, cậu ta thắc mắc là tại sao Cảnh Dương không sợ bệnh tim của cậu ta phát tác, lại dám đối xử với cậu ta như vậy.
Trong lòng Cảnh Dương biết rất rõ là Quý Tiêu muốn thắng cuộc thi này đến mức nào, cho nên cậu ta sẽ không giả vờ đau tim trước khi cuộc thi bắt đầu, vì điều này không khác gì từ bỏ thi đấu cả.
Cảnh Dương nhìn chiếc bút ghi âm vẫn đang ghi âm nói: "Mục đích của việc cậu tự biên tự diễn là ghi lại quá trình trò chuyện của chúng ta, sau đó đem về chỉnh sửa cắt ghép lại một chút, rồi để cho cái gọi là người qua đường bí mật ghi âm được tung lên mạng đúng không? "
Quý Tiêu bị Cảnh Dương vạch trần trước mặt, còn nói hết toàn bộ quá trình kế hoạch của mình, nên sắc mặt còn khó coi hơn trước, nhất thời không nói được lời nào.
"Sao? Không định thừa nhận hả?" Cảnh Dương lắc máy ghi âm.
Lời nói của Cảnh Dương như đang nhắc nhở Quý Tiêu, cậu ta lớn tiếng nói: "Tớ không biết cậu đang nói cái gì, cái gì bút ghi âm hay không ghi âm, cậu đừng có vu khống tớ!"
“Hừ.” Cảnh Dương chế nhạo, mặc kệ cậu ta, rời khỏi nhà vệ sinh trở về phòng nghỉ, vừa mở cửa liền thấy mấy vệ sĩ do Cố Mang sắp xếp cho mình đang chặn ở cửa nghe động tĩnh bên trong. Khó trách lâu như vậy lại không có ai vào.
Quý Tiêu che ngực của mình, lúc nãy khi Cảnh Dương lấy máy ghi âm ra, cậu ta căng thẳng đến mức tưởng mình sắp lên cơn đau tim. Kế hoạch đầu tiên đã thất bại, dù cậu ta rất không cam tâm nhưng cũng đành chịu, chờ cuộc thi kết thúc, cậu ta sẽ bắt đầu kế hoạch thứ hai.
Khi Cảnh Dương quay trở lại phòng nghỉ, hắn nhìn thấy ba thí sinh còn lại đã đứng trên sân khấu để chuẩn bị ở trên màn hình TV.
Ba người hát chung một bài, vì ai cũng phải hát hết lời nên ca khúc này là bản mở rộng được biên tập lại, nhưng khi hát vẫn gán lời để có thể so sánh.
Có lẽ ba thí sinh còn lại đã tập luyện cùng nhau, thực lực ngang nhau và phối hợp rất ăn ý, có vẻ như họ đang chuẩn bị thành lập một nhóm ba người để đối phó với hắn và Quý Tiêu.
Cảnh Dương và Quý Tiêu chưa bao giờ luyện tập với nhau, bởi vì hắn và Quý Tiêu căn bản là không thể hoà bình luyện tập với nhau, nhưng Cảnh Dương không quan tâm đến việc ba thí sinh khác lập thành một nhóm, cho dù tất cả đều là mánh khóe của của Quý Tiêu thì hắn cũng không quan tâm. Hắn sẽ dựa vào chính thực lực của mình để giành chiến thắng trong cuộc thi này, sau đó lại tính toán rõ ràng mọi chuyện với Quý Tiêu.
Sau khi Cảnh Dương và Quý Tiêu lên sân khấu, cả khán giả có mặt tại hiện trường và khán giả xem phát trực tiếp trên mạng đều rất mong chờ màn thể hiện của hai người. Không biết liệu họ có giống như ba thí sinh trước, cả hai sẽ hợp tác với nhau và có một bữa tiệc thích giác hay không.
Trước khi khúc nhạc dạo bắt đầu, cả hai đều bắt đầu nung nấu cảm xúc, cho dù đã đến lúc này mà Quý Tiêu vẫn không nghĩ kỹ năng hát của mình sẽ kém hơn Cảnh Dương. Tất cả những chuyện mà cậu ta làm là để đảm bảo rằng mình sẽ không sơ hở để Cảnh Dương chiến thắng, suy cho cùng thì sáng tác không phải sở trường của cậu ta, và bản thân cậu ta cũng phải thừa nhận rằng Cảnh Dương đẹp hơn cậu ta rất nhiều.
Từ câu đầu tiên đến câu thứ ba đều là Cảnh Dương hát, hắn đã không làm phụ lòng những khán giả đang mong chờ, giọng hát truyền cảm của hắn đã nhanh chóng đưa khán giả vào cảm xúc của ca khúc.
Từ câu thứ tư đến thứ sáu là phần của Quý Tiêu và phong cách của ca khúc này là thứ mà cậu ta am hiểu. Trong khoảng thời gian này cậu ta cũng thực sự dành thời gian và tâm tư để luyện tập. Cho nên mặc dù sau khi hát vài câu khán giả vẫn cảm thấy giọng hát của cậu ta không cảm xúc bằng giọng hát của Cảnh Dương, nhưng chất giọng của cậu ta vẫn khá tốt.
Hai người cứ tôi hát vài câu cậu hát vài câu, càng hát càng thấy rõ sự chênh lệch và khác biệt.
Nếu như nói ba thí sinh đầu tiên ngang tài ngang sức, khó có thể nghe ra sự chênh lệch, khiến người ta cảm thấy họ phối hợp rất ăn ý. Vậy thì sự đối lập rõ ràng giữa Cảnh Dương và Quý Tiêu khiến khán giả cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao tổ sản xuất lại sắp xếp thi đấu như vậy, trong quá trình hát cùng một lúc càng rõ rõ ràng ràng hơn.
Thực ra kỹ năng ca hát của Quý Tiêu trong ca khúc này không tệ, nhưng Cảnh Dương lại có ý muốn nghiền ép cậu ta nên hắn đã phát huy hết thực lực của mình. Khi hai người hát đến phần sau, khán giả có ảo giác rằng họ chỉ nghe thấy giọng của Cảnh Dương chứ không thể nghe thấy giọng của Quý Tiêu.
Ngay cả bản thân Quý Tiêu cũng cảm thấy rằng càng về sau mình càng không thể hát được nữa, sức lôi cuốn khi Cảnh Dương hát mạnh đến mức mọi người không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc nghe hắn hát.
Hai người vừa hát xong thì tiếng nhạc dừng lại, tay cầm micro của Quý Tiêu đầy mồ hôi, còn tay kia thì giấu sau lưng run rẩy không ngừng. Khuôn mặt của cậu ta đặc biệt khó coi, không chỉ vì cố ý trang điểm mà còn vì cảm giác khó chịu của bản thân.
MC bước lên sân khấu giữa tiếng vỗ tay của khán giả và đứng giữa Cảnh Dương và Quý Tiêu. Sau khi vỗ tay kết thúc, MC nhấc micro và định nói thì Quý Tiêu - người đang đứng bên phải của anh, bất ngờ gục xuống và ôm chặt trái tim mình, trông như đang khó thở.
MC vô thức quay đầu sang bên phải, anh ta sững sờ một lúc, nhìn thấy Quý Tiêu đang nhắm mắt nằm trên mặt đất thì lập tức ngồi xổm xuống giúp cậu ta.
Khán giả có mặt tại đây không biết chuyện gì đang xảy ra, ai nấy đều ngẩn người, khán giả xem phát trực tiếp cũng chết lặng không hình dung ra được đây là tình huống gì.
MC thấy tình trạng của cậu ta không ổn, thì nhanh chóng ra hiệu cho đội sản xuất dưới sân khấu và yêu cầu họ đến bế Quý Tiêu xuống.
Sau khi tổ sản xuất tiến lên, một số người đã cùng nhau nâng Quý Tiêu xuống. Ba giám khảo còn chưa đưa ra nhận xét và điểm số, đạo diễn đã ngay lập tức tạm dừng phát trực tiếp, chí ít là họ phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Quý Tiêu trước đã.