"Cậu có sức mạnh siêu nhiên?" Sau khi Thương Việt sửng sốt vài giây, nhìn Cảnh Dương hỏi.
"Anh đoán đi." Cảnh Dương không ngạc nhiên khi Thương Việt biết mình có thể làm được điều này là nhờ sức mạnh siêu nhiên. Bởi vì hắn biết lãnh đạo cấp cao đã sớm chuẩn bị cho sự thay đổi của thế giới này rồi. Mà bản thân Thương Việt cũng đã phát hiện trong cơ thể có sức mạnh siêu nhiên từ rất lâu rồi. Hơn nữa sở nghiên cứu của quân đội vẫn luôn nghĩ cách giúp y tăng mạnh sức mạnh siêu nhiên, để y có thể chấp hành nhiệm vụ khó nhằn một cách thuận lợi hơn. Và cũng để bảo đảm rằng sau khi thế giới này thay đổi, bọn họ có thể có một số binh lính lập tức thích nghi với thế giới này.
Trong số các thí nghiệm nghiên cứu do giáo sư Thôi thực hiện, có một dự án liên quan đến việc tăng cường năng lượng cho con người. Dự án này có thể nói là một trong những bí mật hàng đầu, và rất ít người biết đến nó. Đây cũng là lí do vì sao Trần Vĩ Lục nhận được lệnh là mặc kệ sử dụng biện pháp gì, thậm chí bằng mọi giá cũng phải đưa được giáo sư Thôi về. Tuy nhiên, mặc dù bản thân Trần Vĩ Lục biết giáo sư Thôi rất quan trọng nhưng lại không biết dự án bí mật kia.
"Giáo sư Thôi ở chỗ của cậu sao?" Thương Việt xác nhận với Cảnh Dương.
"Ờ, tôi nuôi ông ấy ăn ngon mặc đẹp. Mặc kệ là ai trong các người muốn mang ông ấy đi, có phải nên trả một chút chi phí này không?" Cảnh Dương nói.
"Dẫn người của cậu và thứ mà cậu muốn mang theo, đi với tôi." Thương Việt nói với Cảnh Dương rất trực tiếp.
Trần Vĩ Lục khẩn trương nhìn Cảnh Dương, sợ Cảnh Dương sẽ đồng ý đi theo Thương Việt. Vậy thì lần này hắn đến đây không chỉ vô ích, mà còn bị tổn thất nghiêm trọng nữa. Căn bản là không có cách nào trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Cảnh Dương nhướng mày, ngạo kiều nhìn Thương Việt nói "Dựa vào cái gì?"
"Bởi vì mặc kệ là cậu đưa ra điều kiện gì, tôi đều có thể đáp ứng cậu." Thương Việt nghiêm túc nhìn Cảnh Dương nói.
Cảnh Dương đương nhiên sẽ không đi theo Trần Vĩ Lục, bắt đầu từ khoảnh khắc Thương Việt xuất hiện là hắn đã khẳng định sẽ đi theo Thương Việt rồi. Bởi vì dù chỉ mới gặp Thương Việt, hắn đã tin chắc rằng Thương Việt tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương mình, hơn nữa còn sẽ bất chấp tất cả bảo vệ mình. Nếu hắn đi theo Trần Vĩ Lục, hiện tại thì nói thật dễ nghe nhưng chờ khi hắn thật sự đến căn cứ của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách để khống chế hắn. Cho nên vấn đề này từ lúc bắt đầu đã không phải là một câu hỏi lựa chọn rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ coi đó là chuyện đương nhiên của Thương Việt thì trong lòng Cảnh Dương hơi khó chịu, muốn đưa ra yêu cầu gì đó để làm y khó xử. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn lại không biết nên đưa ra yêu cầu gì. Nguyện vọng của nguyên chủ chính là làm Tề Vân chết đi, chuyện này là quá dễ với hắn, hắn hoàn toàn có thể tự làm được. Cho nên hắn đã chuẩn bị tra tấn Tề Vân vài lần mới để cậu ta chết rồi. Hắn không có nguyện vọng gì muốn thực hiện hết, chuyện hắn phải làm ở đời này cũng giống như mấy đời trước mà thôi. Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ và sống hạnh phúc ở bên người yêu là đủ rồi. Những thứ này dường như chẳng có gì đặc biệt cả.
Trần Vĩ Lục thấy Cảnh Dương có vẻ buồn rầu suy nghĩ thì cũng mở miệng nói "Chúng tôi cũng có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của cậu, cũng có thể cố gắng hết sức cung cấp cho cậu điều kiện tốt nhất. Tuyệt đối sẽ không hạn chế cậu bất cứ chuyện gì. Nếu cậu đến quân khu thì sẽ có rất nhiều người có địa vị cao trấn áp cậu. Mặc dù căn cứ của chúng tôi không thể so với quân khu, nhưng chỉ cần cậu đến thì cậu chính là một trong những người đứng đầu. Tuyệt đối sẽ không có ai trấn áp cậu."
Thương Việt chờ Trần Vĩ Lục nói xong, cười nửa miệng nhìn hắn nói "Từ khi căn cứ của các người ồn ào đòi độc lập thì lá gan của cậu cũng lớn hơn ha. Tôi nhớ rõ trước kia mỗi lần cậu gặp tôi đều nói chuyện lắp ba lắp bắp. Vậy mà hiện tại lại có thể nói lớn tiếng ở trước mặt tôi. Đúng là có tiến bộ."
Rất lâu trước đây khi Trần Vĩ Lục vẫn là tân binh. Bởi vì cảm thấy mình rất ưu tú, bất cứ phương diện nào cũng không thua kém Thương Việt huyền thoại của quân đội. Cho nên đã cố ý khiêu khích Thương Việt. Sau đó trong quá trình huấn luyện và diễn tập, hắn bị Thương Việt chỉnh đến suýt chút nữa phải đào ngũ. Từ đó về sau, trong lòng hắn liền sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Thương Việt. Cho đến khi được điều tới căn cứ phía dưới, gần như không thể gặp mặt Thương Việt nữa mới làm cảm giác sợ hãi trong lòng hắn giảm bớt.
Nghe Thương Việt nói như vậy, Trần Vĩ Lục lại nhớ tới chuyện trước kia, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh và chỉ nhìn Cảnh Dương, chờ hắn trả lời.
Mặc dù Thương Việt trong rất tự tin, cảm thấy Cảnh Dương nhất định sẽ đi với mình. Nhưng cũng nhìn hắn, chờ hắn chính miệng nói ra.
Cảnh Dương nhìn hai người họ nói "Điều kiện mà hai người đưa ra đều rất tôt, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra là nên yêu cầu cái gì. Tuy nhiên, con người của tôi có một thói quen chính là thích nhìn những thứ xinh đẹp. Vì vậy, tôi quyết định đồng ý với người đẹp trai hơn trong hai người các anh." (Ủa bé???)4
Thương Việt hơi sửng sốt một chút, còn Trần Vĩ Lục thì cứng đơ rồi. Tuy ngoại hình của Trần Vĩ Lục cũng không tệ, nhưng hoàn toàn không thể so với Thương Việt. Bởi vì vẻ ngoài quá điển trai nên Thương Việt nhiều lần làm nhiệm vụ đều phải dùng kỹ thuật hoá trang làm gương mặt xấu đi. Ngoại hình của y nếu đặt ở giới giải trí sẽ được xem là hàng đầu.
Hai người đều không đoán được Cảnh Dương sẽ lựa chọn như vậy, nhưng mà người hắn chọn đã rất rõ ràng rồi.
Thương Việt tự nhiên vươn tay muốn đỡ Cảnh Dương xuống dưới.
Cảnh Dương nhìn tay của y nói "Anh biết người tôi nói nhất định là anh hả? Anh cũng quá tự tin rồi đó?"
"Nếu thẩm mỹ của cậu không có vấn đề, vậy khẳng định chính là tôi." Thương Việt nói.1
Cảnh Dương rất muốn chọc tức Thương Việt. Cho nên cố ý nhìn Trần Vĩ Lục muốn nói Trần Vĩ Lục đẹp trai hơn. Nhưng mà kiểu gì cũng không nói được. Chỉ có thể lại nhìn về phía Thương Việt nói "Tôi nghĩ được yêu cầu muốn nói rồi. Tôi muốn anh gọi đến là đến hầu hạ tôi, tôi nói cái gì anh cũng phải nghe, không được phép chọc tôi giận. Nếu không hầu hạ tôi thoải mái, tôi sẽ rời đi bất cứ lúc nào."
"Được." Thương Việt đồng ý không chút do dự. Cái khác y đều có thể làm được, nhưng gọi đến là đến lại không có khả năng lắm. Bởi vì y có quá nhiều việc phải làm. Chẳng qua đợi khi nào không làm được lại nói, suy nghĩ hiện tại của y là dù thế nào cũng phải mang Cảnh Dương về trước đã.
Thấy y không hề do dự mà đã đồng ý, thật ra Cảnh Dương cũng biết mặc dù y đồng ý rất đơn giản, nhưng cái gọi đến là đến này thật sự rất khó. Tuy nhiên hắn cũng không nói gì nữa. Hắn nhảy từ nóc xe đến đầu xe, sau đó nắm tay của Thương Việt nhảy xuống đất.
"Anh ta có thể làm được thì tôi cũng có thể làm được." Trần Vĩ Lục thấy Cảnh Dương sắp đạt được thoả thuận với Thương Việt thì lập tức hoảng hốt, vẫn muốn thử lần cuối cùng.
Cảnh Dương nhìn hắn nói "Không phải tôi muốn đả kích anh đâu. Nhưng bộ dáng của anh thật sự không phải là loại hình mà tôi thích. Chẳng qua anh có thể chăm sóc Tề Vân thật tốt và đừng để cậu ta chết. Nói không chừng một ngày nào đó khi tôi muốn giết cậu ta, tôi sẽ đi tìm các người đòi người. Lúc đó các người có thể lấy cậu ta làm lợi thế để đàm phán với tôi."
"Còn không đi sao?" Thương Việt nhìn Trần Vĩ Lục với ánh mắt sắc bén, uy hiếp nói "Hay là muốn tôi tiễn các người một đoạn?"
Trần Vĩ Lục siết chặt nắm tay, hắn không cam lòng cứ rời đi như vậy. Vì trở về chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng hắn cũng biết mình không hề có phần thắng nếu đối mặt với cả hai người Thương Việt và Cảnh Dương. Hơn nữa hắn cũng biết với tính cách của Thương Việt, y tuyệt đối sẽ không nương tay nếu hắn không nhanh chóng rời đi.
Trần Vĩ Lục không dám ở lại quá lâu, chỉ có thể cắn răng xoay người lên xe. Sau đó mang theo người của mình rời đi.
Cảnh Dương dẫn Thương Việt đi gặp giáo sư Thôi. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ăn và ngủ thì giáo sư Thôi đều ngồi ngẩn người. Cảnh Dương có thể hiểu được nỗi đau mất con của ông, mà còn là con trai cháu trai đều không còn. Vì vậy, bình thường ngoài việc để vệ sĩ âm thầm chú ý tình trạng của ông, cũng không có quấy rầy ông.
Quân khu đã thu nhận rất nhiều giáo sư y học, ở đó còn có một số bạn bè cũ của ông. Hiện tại Thương Việt tới đón ông đi, gặp lại những bạn bè cũ và trút bỏ hết nỗi đau trong lòng, nói không chừng ông có thể đứng dậy lần nữa.
Cảnh Dương vừa gặp Thương Việt liền có loại cảm giác nhẹ nhàng rốt cuộc lại có thể làm ông chủ phủi tay mặc kệ mọi chuyện rồi. Vì vậy hắn nói cho Thương Việt biết hiện mình có bao nhiêu vật tư, vũ khí và nơi mình giấu chúng. Sau đó giao cả mật mã và điều khiển từ xa cho y để mở khoá. Lại để y sắp xếp cho đám vệ sĩ, sau đó bảo Lý Thắng và Võ Trung nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp báo cáo Thương Việt.
Thương Việt đột nhiên được Cảnh Dương giao hết mọi thứ, mà y cũng không ngờ Cảnh Dương lại giấu diếm nhiều thứ như vậy. Số lượng nhiều thế này thì cho dù đối với quân khu của bọn họ cũng là khá ấn tượng. Hơn nữa Cảnh Dương hoàn toàn tín nhiệm hành vi của y, điều này làm y có chút ngạc nhiên và cũng vô cùng thoải mái trong lòng.
Vốn dĩ Thương Việt chỉ tới đón giáo sư Thôi mà thôi. Thế nhưng không chỉ về muộn hơn rất nhiều so với kế hoạch ban đầu, mà còn mang về mười mấy chiếc xe tải vật tư lớn, vài xe vũ khí và bốn năm chục người nam tính cường tráng. Động tĩnh lớn như vậy trở về quân khu, ngay cả lãnh đạo của quân khu cũng phải hốt hoảng.
Sau khi lãnh đạo của quân khu nghe Thương Việt kể lại xong và biết chuyện gì đã xảy ra. Cảm thấy nếu người và vật tư là do Thương Việt mang về, thì cứ để Thương Việt đưa đội của y sắp xếp. Mà sau khi biết Cảnh Dương có được sức mạnh siêu nhiên thì lập tức coi trọng. Nhưng Thương Việt lại nói là tính cách của Cảnh Dương rất quái dị, có thể sẽ không hợp tác làm các loại thí nghiệm giống như quân nhân bọn họ. Lãnh đạo của quân khu cảm thấy bây giờ là lúc cần người. Nên bảo Thương Việt hãy cố gắng thuyết phục Cảnh Dương phối hợp. Bọn họ sẽ bồi thường cho hắn ở phương diện khác.1
Thương Việt là không muốn Cảnh Dương có cảm giác bị khống chế và lợi dụng nên mới nói như vậy. Mà thật ra thì những thí nghiệm đó cũng không phải là thí nghiệm tàn khốc gì. Chỉ là thí nghiệm cải thiện sức mạnh siêu nhiên từ nhiều khía cạnh khác nhau mà vẫn đảm bảo sức khỏe của con người mà thôi. Nhưng ở trong lòng Thương Việt, y cảm thấy mình có thể che mưa chắn gió cho Cảnh Dương, không cần hắn phải tự mình đi đối mặt ngoại cảnh hiện tại. Nhưng sớm hay muộn thì chuyện Cảnh Dương có sức mạnh siêu nhiên cũng sẽ bị phát hiện. Y không muốn cố tình giấu diếm nên đã báo cáo với lãnh đạo ngay từ đầu, cũng để cho bọn họ có sự chuẩn bị trong lòng.
Sau khi Cảnh Dương tới quân khu thì nhận được sự đãi ngộ rất tốt. Kông chỉ bởi vì hắn mang đến lượng lớn vật tư, mà còn bởi vì hắn có được sức mạnh siêu nhiên. Và quan trọng nhất vẫn là bởi vì sự chăm sóc đặc biệt của Thương Việt dành cho hắn. Ở trong thế giới đã hỗn loạn này, quân khu không có chỗ cho kẻ lười biếng. Mỗi người đều phải góp một phần lực của mình, cho dù chỉ là làm những việc đơn giản nhất. Nhưng mà chỉ có hắn là có thể dùng phần lớn thời gian để ngủ, hơn nữa còn không cần phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.
Phòng của Cảnh Dương là một căn phòng vẫn luôn bị bỏ trống nằm cạnh phòng của Thương Việt. Phần lớn thời gian hắn đều ở trong phòng, gần như không hề bước ra ngoài. Chỉ là thỉnh thoảng gọi Lý Thắng tới để hỏi thăm tình hình của bọn họ. Mặc dù Thương Việt đã sắp xếp cho bọn họ và hắn cũng không có cái gì không yên tâm. Nhưng dù sao cũng là hắn mang bọn họ đến, nên vẫn phải có trách nhiệm nhất định với bọn họ, chuyện cần quan tâm thì vẫn phải quan tâm.
Từ bây giờ đến trước khi sức mạnh siêu nhiên của mọi người bị kích hoạt, vẫn còn một khoảng thời gian bình tĩnh trong hỗn loạn. Bởi vì ở tình huống không có sức mạnh siêu nhiên lại không có vũ khí, hầu hết mọi người đều chỉ có thể nghĩ mọi cách tránh né và cố gắng không ra ngoài hoạt động. Tuy nhiên, sau khi sức mạnh siêu nhiên đều bị kích phát và có được khả năng tự bảo vệ mình. Để trở nên mạnh mẽ và sống sót, cuộc chiến giữa người và zombie, còn có giữa người với người mới chính thức bắt đầu. Tới lúc đó mới thật sự gọi là hỗn loạn.
Cảnh Dương biết tới lúc đó cho dù hắn muốn trốn tránh cũng không có khả năng. Nếu là ở thế giới bình thường thì hắn có thể yên tâm thoải mái sống như một phế nhân. Nhưng mà ở thế giới này thì hắn không thể làm vậy, vì trước hết là hắn không thể tự mình vượt qua được.