Sau khi Cảnh Dương xuống kiệu, nhìn nơi nơi đều là cây cối phủ đầy tuyết, tiên khí lượn lờ, cảm giác như đột ngột đi từ Nhân giới đến Tiên giới vậy.
Một con chim thuần trắng béo ú với lông đuôi thật dài đang đứng ở trên nhánh cây thô to nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Cảnh Dương hỏi vị nam tử bên cạnh mình “Đây là chim gì thế?”
“Đây là Bạch Phượng.” Nam tử trả lời.
Đột nhiên, một con chim béo ú màu trắng khác lại bay tới ngừng ở trên nhánh cây và cọ vào con Bạch Phượng kia, Cảnh Dương mỉm cười nói “Vậy đây khẳng định là Bạch Hoàng rồi.”
“Đúng vậy.”
“Đây là nơi nào, vì sao mang ta đến đây?” Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn đại điện uy nghiêm hùng vĩ trước mắt hỏi.
“Ta chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu ngài có nghi vấn gì thì đi vào trong sẽ biết.” Nam tử nói xong liền dẫn những người khác rời đi.
Mặc dù Cảnh Dương hơi nghi ngờ trong lòng, nhưng trực giác mách bảo với hắn rằng ở đây sẽ không có ai làm hại hắn.
Hắn vừa bước lên bậc thang thì cửa chính điện liền mở ra từ bên trong, mười mấy thiếu niên ăn mặc giống nhau bước ra chào đón. Đứng ở chính giữa là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, hắn đi ra nói với Cảnh Dương “Ta là Tùng Âm, phụng mệnh đến đây hầu hạ ngài, bên trong đã chuẩn bị xong nước ấm rồi, xin ngài hãy đi theo ta.”
Cảnh Dương theo sau hắn đi vào đại điện, vòng qua điện trước rồi xuyên qua hành lang dài, hắn tiến vào một gian phòng có một cái bể tắm rất lớn. Có những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước và sương trắng, bên cạnh bể tắm đặt dụng cụ tắm gội và nước trà tiên quả. Đầu còn lại của bể tắm để trống và không có mặt tường, nên có thể trực tiếp ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hai thiếu niên đi tới giúp Cảnh Dương cởi áo choàng lông bên ngoài, khi bọn họ muốn giúp hắn cởi y phục bên trong thì Cảnh Dương đè lại, nói “Để ta tự làm, các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
Chờ sau khi tất cả mọi người đều lui ra ngoài rồi, Cảnh Dương mới cởi từng lớp y phục của mình trần trụi bước vào trong nước. Hắn đi đến đầu bên kia của bể tắm, dựa vào thành bể nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài là một sườn núi rất cao, hai bên là núi, và ở lưng chừng núi có một con sông lớn đang chảy xiết.
Cảnh Dương không nghĩ ra được từ ngữ nào để miêu tả loại cảnh sắc này, chỉ cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng khi vừa nhìn thấy nó, và cũng bị sự bao la rộng lớn này làm cho kinh ngạc.
Cảnh Dương nghĩ, rốt cuộc là ai đã khiến mình nhận được sự đãi ngộ tốt như vậy chứ? Khi hắn đang phỏng đoán ở trong đầu, hắn đột nhiên cảm giác được giống như có ai đó đang nhìn mình.
Hắn quay đầu lại thì không nhìn thấy gì cả, nhưng cái cảm giác bị theo dõi vẫn còn. Hắn nhìn xung quanh nhưng cũng không nhìn ra chỗ nào có thể ẩn nấp, nên chỉ có thể yên lặng xoay người lại và tiếp tục nhìn bên ngoài.
Mặc dù Cảnh Dương đang ngâm mình trong nước ấm nhưng lại có cảm giác lông tơ dựng đứng, da đầu tê dại. Bởi vì cảm giác bị quan sát và soi mói càng ngày càng mãnh liệt, hắn thậm chí còn cảm thấy tầm mắt đó đang cách mình càng ngày càng gần.
Nếu chỉ bị ánh mắt của một người thường nhìn thì Cảnh Dương sẽ không đến mức có cảm giác như vậy, nhưng mà lần này cảm giác rất kỳ quái, khiến hắn không thể nổi chuyện gì đang xảy ra.
Cảnh Dương lại đột nhiên xoay người ở trong nước, mặc dù lần này đã chuẩn bị rồi nhưng hắn vẫn bị người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ.
Hắn đè trái tim đang đập liên hồi của mình, hít một hơi thật sâu, đợi đến khi tâm tình ổn định hắn mới cẩn thận quan sát nam nhân đang đứng ở trước mặt mình. Trước đây lá gan của hắn không có nhỏ như vậy, nhưng lần này lại bị một người đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hãi, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nam nhân ở trước mặt có dáng người cường tráng cùng một gương mặt đẹp tựa như thần, đường nét sắc sảo như được điêu khắc bằng dao vậy.
Cảnh Dương nhìn y đến gần mình thì trong lòng không khỏi căng thẳng lên, bởi vì bây giờ hắn không có một mảnh vải che thân và hắn còn chưa biết người này rốt cuộc là ai nữa.
“Ngươi, ngươi là ai?” Cảnh Dương nhìn người nọ đã cách mình không đến một thước hỏi.
“Cảnh Dương.” Người nọ lên tiếng.
Cảnh Dương sửng sốt, đây là tên thật chỉ có hắn mới biết thôi, qua nhiều thế giới rồi cũng không có ai biết ngoại trừ hắn, vì sao người này lại biết tên thật của hắn?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi biết ta tên là Cảnh Dương?” Cảnh Dương hỏi.
“Em có thể gọi ta là Bạch Quảng, mặc dù đây không phải là tên thật của ta, nhưng lại là tên hiện tại của ta.” Y giơ tay sờ gương mặt của Cảnh Dương trả lời.
“Ngươi chính là Bạch Quảng chủ nhân của Đảo Chúc Dương?” Cảnh Dương nhìn đôi mắt của y nói “Vậy tên thật của ngươi là gì?”
“Tên thật của ta là Thương Vọng.”
“Thương Vọng?” Cảnh Dương lẩm bẩm và không ngừng lặp lại cái tên đã khắc vào trong đầu mình, rồi lại như thể bị một thứ gì đó che khuất “Thương Vọng, Thương Vọng, ngươi chính là Thương Vọng? Ta rõ ràng là nhớ rất rõ cái tên này, nhưng tại sao ta lại không nghĩ ra chứ, Thương Vọng…….”
Cảnh Dương dần dần cảm thấy đau đầu, càng nghĩ càng đau, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn suy nghĩ tiếp về cái tên này.
“Nghĩ không ra thì thôi.” Thương Vọng ép Cảnh Dương nhìn mình, sau đó dùng thần lực giúp hắn ổn định tinh thần “Chờ tất cả đều đã kết thúc rồi, ta sẽ đón em trở về. Đến lúc đó em tự nhiên sẽ nhớ lại tất cả thôi.”
“Đón ta về đâu?” Cảnh Dương mờ mịt hỏi.
“Về nơi mà em nên trở về, ta đã đợi em rất lâu rồi.” Để Cảnh Dương không thể hỏi nữa, Thương Vọng liền ngậm lấy bờ môi của hắn và đưa đầu lưỡi vào trong miệng của hắn khuấy đảo.2
“Ưm…….” Cảnh Dương không thể nói chuyện, lại không đẩy được y, đầu óc càng ngày càng hỗn loạn liền mềm nhũn ở trong ngực y.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, da thịt cọ xát vào nhau. Cảnh Dương cảm giác được thứ đang chạm vào bụng dưới của mình đang dần dần trở nên lớn hơn, hắn biết mình sắp phải làm chuyện đó. Nhưng cơ thể hắn đã sinh ra dục vọng rồi, bây giờ chỉ muốn được giải tỏa một cách nhanh chóng thôi.
Thương Vọng ôm Cảnh Dương đứng dậy khỏi nước và bước ra khỏi phòng tắm, tiến vào gian phòng bên cạnh. Y đặt Cảnh Dương lên một chiếc giường to rộng mềm mại, bắt đầu hôn từ cổ của hắn đi xuống, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân hắn.
Cảnh Dương há miệng thở dốc, đôi chân dài trắng nõn đang đặt trên vai của Thương Vọng, phía trước bị Thương Vọng ngậm trong miệng, phía sau lại bị ngón tay của y xâm nhập và khuấy đảo. Sự kích thích cùng lúc tra tấn cơ thể hắn, khiến hắn chỉ có thể hét lên để phát tiết.
Thương Vọng ngồi dậy, để Cảnh Dương nằm nghiêng, sau đó nâng đùi của hắn lên, từ từ tiến vào trong cơ thể hắn.
Đây là tư thế Cảnh Dương không chịu nổi nhất, bởi vì ma xát quá lớn. Lúc Thương Vọng tiến vào cơ thể hắn, thịt non trong cơ thể hắn bị đẩy căng ra đau nhất.
Cơ thể Cảnh Dương hoàn toàn ngậm lấy thứ to lớn của Thương Vọng, cái thứ to lớn kia ra vào nhanh chóng trong cơ thể hắn, khiến hạ thân của hắn nóng như lửa đốt, thiêu hắn muốn giãy dụa nhưng lại trốn không thoát. Hơn nữa điểm mẫn cảm của hắn còn bị va chạm mạnh, khiến hắn hưng phấn như sắp bùng nổ chỉ trong vài giây vậy. Dù đau nhưng lại rất sảng khoái, cảm giác này hắn rất quen thuộc, nhưng sự quen thuộc lúc này dường như khác với sự quen thuộc trước đây.
………………………………
Tiêu Lăng cắn răng chịu đựng cơn đau và cùng ba người khác bước đi trên nền tuyết, và chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Dương ngồi kiệu biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Mấy người bọn họ được mang đến một ngọn núi khác, khi bọn họ cuối cùng cũng leo đến nơi thì suýt chút nữa đã mất mạng rồi. Bọn họ cảm thấy nếu không phải gió tuyết quá lớn, hơn nữa gió tuyết này còn không tầm thường, thì bọn họ có thể ngự kiếm lên núi và cũng sẽ không vất vả như vậy. Hiện tại bọn họ còn chưa biết rằng với thân phận của bọn họ, nếu không có sự cho phép đặc biệt thì không được ngự kiếm ở Đảo Chúc Dương.
Người dẫn bọn họ đi lên bảo bọn họ đợi ở chính điện, chờ hắn bẩm báo với tiên giả Mạn Thanh rằng bọn họ đã đến rồi sẽ sắp xếp chỗ ở cho bọn họ sau.
Mấy người vây quanh bếp lò ở chính điện hồi lâu cả người mới cảm thấy ấm hơn, bọn họ mệt muốn chết rồi, chỉ muốn có một chỗ cho mình nghỉ ngơi thôi. Chỉ có Tiêu Lăng là trong lòng vẫn cứ nghẹn một cục, muốn lập tức nhìn thấy a di để a di làm chủ cho mình.
Mấy người đợi thật lâu cuối cùng cũng đợi được tiên giả Mạn Thanh chậm rãi từ bên trong đi ra.
Mấy người vội vàng tiến lên hành lễ, sau khi Lam Mạn Thanh ngồi xuống ghế chính, mặt vô cảm nhìn mấy người bọn họ.
“A di, Tiêu Lăng bái kiến a di.” Tiêu Lăng lộ ra dáng vẻ đáng thương hành lễ với Lam Mạn Thanh “Mẫu thân nhờ ta thay người vấn an a di, nói người nhiều năm chưa được gặp a di nên trong lòng thật sự rất nhớ a di. Nếu có cơ hội, mẫu thân muốn được đến Đảo Chúc Dương để gặp a di.”
“Các ngươi quỳ xuống hết cho ta!” Lam Mạn Thanh thành tiên đã nhiều năm, cho dù không phóng thích uy áp của thần tiên thì chỉ nói một câu tràn đầy uy nghiêm thôi, mấy người bọn họ cũng chịu không nổi.
Mấy người bọn họ sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng, và trước khi bọn họ kịp phản ứng thì cơ thể của bọn họ đã tự động quỳ xuống rồi.
“Ta nghe Hứa quản giáo nói các ngươi trên đường đến đây rất ngỗ ngược!” Lam Mạn Tử nhìn Tiêu Lăng với ánh mắt sắc bén nói “Đặc biệt là ngươi Tiêu Lăng, ngươi dám ỷ vào thanh danh của ta nói bậy nói bạ! Rốt cuộc là phụ mẫu của ngươi đã dạy ngươi như thế nào hả? Tính cách của ngươi như vậy lại còn đòi chết đòi sống muốn đưa ngươi tới Đảo Chúc Dương, là tới tìm chết sao?!”
Tiêu Lăng hoàn toàn ngây dại, chuyện này hoàn toàn khác xa với những gì hắn tưởng tượng. Không có hỏi han ân cần, không có đau lòng cho những khổ sở mà hắn phải gánh chịu khi trên đường đến đây, càng không có hứa hẹn sẽ nghĩ cách giúp hắn hả giận, mà chỉ có những lời nghiêm khắc quát hỏi và mắng mỏ. Hắn không hiểu tại sao lại như vậy, tuy rằng trước đây hắn chưa từng gặp qua a di này bao giờ, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng nếu nàng là thân tỷ tỷ của mẫu thân mình thì nhất định sẽ bảo vệ mình. Tuy nhiên sự thật lại hoàn toàn khác xa với những gì hắn đã nghĩ.
“A di,…….” Tiêu Lăng cảm thấy có lẽ là do mình quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác, đó là thân a di của mình mà, sao có thể nói như vậy với mình và phụ mẫu của mình được.
“Đừng có gọi ta là a di,” Lam Mạn Thanh ngắt lời hắn, cũng nghiêm nghị cảnh cáo hắn “Đây là Đảo Chúc Dương chứ không phải bất kỳ nơi nào khác, ở đây ngươi chỉ có thể gọi ta là tiên giả, không được gọi ta là a di. Sau này không được để ta nghe thấy ngươi gọi ta là a di ở trên Đảo Chúc Dương nữa, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ, nhớ kỹ.” Đầu óc của Tiêu Lăng đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể trả lời theo bản năng.
Lam Mạn Thanh lại liếc mắt nhìn những người còn lại rồi nói “Các ngươi đã đến Đảo Chúc Dương thì nhất định phải tuân theo quy củ trên đảo. Nếu các ngươi phá lệ, ta không giữ nổi các ngươi, cũng sẽ không bảo vệ các ngươi. Bởi vì quy củ trên Đảo Chúc Dương đều là thần tôn Bạch Quảng sư phụ của ta lập ra, ngay cả ta cũng không dám vi phạm, nếu các ngươi phạm vào thì chỉ có một con đường chết. Mỗi năm đều có rất nhiều người chết vì phạm vào quy củ khi vừa lên đảo, nếu các ngươi không muốn trở thành một trong số đó thì tuân theo mỗi một quy củ trên đảo này thật chặt chẽ cho ta.”
“Người đâu.” Lam Mạn Tử dặn dò người hầu “Dẫn bọn chúng xuống, sắp xếp chỗ ở cho bọn chúng trước, sau đó sắp xếp cho bọn chúng học quy củ trên đảo. Nhất định phải chắc chắn rằng bọn chúng đã ghi nhớ mỗi một quy củ, sau đó mới để bọn chúng học tập và tu luyện với những đệ tử khác.”
Đừng nói là Tiêu Lăng, ngay cả đám người Dương Tuấn Mậu cũng bị đả kích nặng nề. Bởi vì bọn họ cũng hoàn toàn không ngờ cảnh tượng gặp mặt sẽ như thế này. Và bọn họ cũng không ngờ Đảo Chúc Dương hoá ra lại là một nơi tràn đầy bão tuyết, càng không ngờ a di của Tiêu Lăng hoàn toàn không thiên vị hắn.
Bọn họ đã nghe qua chuyện những người lên Đảo Chúc Dương bỏ mạng vì không tuân thủ quy củ, nhưng bọn họ nghĩ rằng có a di của Tiêu Lăng dì ở đây thì chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không rơi xuống đầu bọn họ.
Bây giờ bọn họ có chút hối hận vì đến Đảo Chúc Dương rồi. Ở một nơi có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào và cũng không có ai che chở bọn họ, bọn họ thật sự muốn ở lại sao?
……………………
Sau khi Cảnh Dương tỉnh dậy, theo thói quen ngây người một lát mới cảm giác được có người bên cạnh đang nhìn mình. Hắn xoay người đỡ cái eo đau nhứt của mình, thấy người tối hôm qua suýt chút nữa khiến hắn mất khống chế giờ đang ngồi trên giường dùng ánh mắt quan sát hắn.
Cảnh Dương thấy bộ dáng của y có chút kỳ quái, lại luôn im lặng, liền gọi y một tiếng “Thương Vọng?”
“Ta là Bạch Quảng,” Bạch Quảng nhíu mày nói “Hắn nói với em hắn tên Thương Vọng sao?”9
“Hắn……, ai?” Cảnh Dương ngốc rồi, không hiểu y đang nói cái gì. Người trước mắt này và người hôm qua rõ ràng chính là cùng một người mà, hắn không có nhận sai.
“Một ta khác.” Bạch Quảng nói.
“Một ngươi, khác?” Cảnh Dương vẫn có chút không phản ứng kịp.