“Đó là thứ gì?” Một cái đầu mập thò ra, bên trong căn bản không phải là mỹ nhân dục đồ trong ảo tưởng, Ngô Nặc đã tắm xong ăn mặc chỉnh tề, đang tắm cho thứ gì đó trong bồn tắm, thứ đó rõ ràng không phối hợp lắm, bọt nước bắn đầy đất, quần áo trên người Ngô tiểu Nặc cũng thấm ướt. Áo màu trắng bị ướt dán chặt lên người, đường nét thân thể như ẩn như hiện, đặc biệt dụ người.
Ngô Nặc ôm tiểu khủng long khỏi bồn nước đặt xuống đất, dùng khăn vừa lau vừa nói với Bạch: “Khủng long Kalamunda, nở ra trong đống trứng cậu mang về.”
Động tác của Ngô Nặc dịu nhẹ cực kỳ, tiểu khủng long ưỡn bụng béo ngoan ngoãn đứng dưới đất, mặc y lau, con mắt to màu hổ phách hiếu kỳ nhìn mèo mập trước mắt, chân trước ngắn ngắn mập mập tựa hồ rục rịch.
Gần đây Bạch giết và ăn long thú hơi nhiều, hắn vô thức nói: “Cậu định rửa sạch nó… đem nấu lẩu sao? Lâu rồi không ăn lẩu, con này xem ra rất béo, mùi vị có lẽ không tồi…”
Tiểu khủng long trân mắt nhìn mèo mập, căn bản không ý thức được nguy hiểm, nó thậm chí còn muốn chơi với Bạch mập ︿( ̄︶ ̄)︿.
Ngô Nặc nhẹ gõ lên đầu mèo mập, trợn mắt nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, Kala là con tôi, không phải thức ăn.”
“Con?! Cậu không phải nói nó là khủng long gì gì sao?” Giọng Bạch đại miêu bất giác đề cao một chút, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt lắm.
Ngô Nặc lau khô chút nước cuối cùng trên người tiểu khủng long, nói: “Là khủng long Kalamunda, ở quê hương tôi, rất nhiều người đều gọi thú cưng của mình là con trai con gái, Kala về sau chính là thú cưng nhà chúng ta, lớn lên nhất định rất uy phong, đúng rồi, cậu từng thấy qua khủng long Kalamunda thành niên chưa?”
Ngô Nặc nói rồi buông tay ra, tiểu khủng long lập tức xúc động chạy tới trước mặt Bạch, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, hiếu kỳ cực điểm, nó thậm chí còn dùng vuốt ngắn mập đụng đụng lông màu bạc mềm dịu trên mặt đại miêu, kế đó, nó kêu lên gừ gừ, cho dù nghe không hiểu nó đang kêu cái gì, nhưng có thể nhìn ra được hiện tại nó vô cùng cao hứng.
Sống chung với Ngô Nặc lâu như thế, Bạch đương nhiên biết cái gì là thú cưng, chính vì thế, hơn nữa Ngô Nặc từng nói muốn nuôi mấy con khuyển thú trông nhà, khi đó hắn cự tuyệt rồi. Hiện tại hắn đồng dạng không chút do dự đề xuất phản đối, hơn nữa thử đánh tan ý định ‘nguy hiểm’ của Ngô Nặc: “Không được, làm vậy quá nguy hiểm, long thú thiên tính tàn bạo, hơn nữa lượng thức ăn vô cùng lớn, mùa đông căn bản không có nhiều đồ cho nó ăn.”
Đúng nha.
Lông ngốc trên đầu Ngô tiểu Nặc chợt vểnh lên.
Bị Bạch thức tỉnh như thế, Ngô Nặc mới ý thức được, y đã nghĩ nhiệm vụ hệ thống quá đơn giản rồi, với cái tính của hệ thống có thể cho y một nhiệm vụ tặng không tích phân sao? (╯‵口′)╯︵┻━┻
Nhưng, nghĩ đến tích phân tích tới cả triệu đó, nghĩ tới các loại bảo bối có thể đạt được nhờ mười mấy lần rút thưởng tùy ý, Ngô Nặc cuối cùng lấy ra đòn sát thủ: “Nhưng, đây là nhiệm vụ thần linh cho tôi, phần thưởng rất dày, nếu may mắn nói không chừng còn có thể lấy được công pháp.”
Thần linh, công pháp.
Bạch đại miêu cảm thấy tiểu tâm can của mình vừa chịu một kích trúng tim, có một thoáng, ánh mắt hắn nhìn tiểu khủng long giống như nhìn một đống tiền tệ lấp lóe phát sáng hoặc là một vại cá khô cay thơm phức.
Kala ‘thiên tính tàn bạo’ thấy Bạch mập đầy lông cuối cùng chịu chính diện nhìn nó, cao hứng rồi, duỗi móng vuốt nhỏ chụp… cái đuôi đầy lông.
Bạch làm sao có thể để tiểu long thú chụp đuôi mình, lập tức quật đuôi sang một bên, tiểu long thú cất chân ngắn đuổi theo, lại quật sang, lại đuổi, lại quật, lại đuổi… cho dù một lần cũng không chụp trúng cái đuôi xinh đẹp đầy lông, thậm chí còn té hai lần, nhưng tiểu khủng long cứng rắn bất ngờ, trèo dậy tiếp tục đuổi theo, miệng pháp ra tiếng xi xi, dị thường hưng phấn.
Tiểu khủng long chơi không biết chán, Bạch đại miêu lại mất kiên nhẫn, chạy nhỏ vài bước, hai ba cái nhảy lên vai Ngô Nặc đứng. Tiểu khủng long ngẩng đầu ngây ngốc nhìn mèo mập đứng trên vai Ngô Nặc, kêu hai tiếng, tựa hồ muốn gọi mèo mập xuống tiếp tục chơi với nó, kết quả sau khi kêu vài tiếng, thấy mèo mập căn bản không để ý tới nó, nó tựa hồ cũng chơi mệt rồi, đi tới bên cạnh Ngô Nặc, ngoan ngoãn nằm sấp bên chân y, mông mập lắc lắc, rất nhanh đã nhắm mắt lại ngủ.
Ngô Nặc ôm nó lên, nói: “Nó rất thích cậu, hơn nữa cũng rất ngoan, chúng ta tạm thời nuôi nó một thời gian, thế nào?”
Bạch đại miêu thật sự không muốn nuôi thứ này, nhưng đây là nhiệm vụ của thần linh, lại có phần thưởng hậu hĩnh, công pháp gì đó…
Thấy thần sắc Bạch đã không kiên quyết như ban đầu, Ngô Nặc nhanh chóng bồi thêm, “Nếu nó không nghe lời, hoặc thật sự không dễ nuôi, chúng ta sẽ ném nó đi.”
“… Cậu nỡ sao?” Bạch đại miêu ủ rũ nói, mới không tin tiểu sứ thần đâu, cái con ngựa sừng kia họ mới nuôi mấy ngày, lúc thả đi y còn luyến tiếc, nếu họ thật sự nuôi con tiểu long thú này tới lớn, y nỡ ném nó đi mới lạ.
“Sao lại không nỡ? Trên thế giới này tôi chỉ không nỡ bỏ duy nhất một mình cậu thôi.” Miệng Ngô Nặc rất ngọt nha.
Trong căn phòng hôn ám, ánh sáng bạc lóe lên rồi tắt, đại miêu mập thoáng cái bị nam tử tóc bạc tuấn mỹ cao lớn thay thế, hắn túm thịt sau gáy tiểu khủng long, ném nó lên da thú sạch sẽ bên cạnh, sau đó kéo Ngô Nặc vào lòng, hung tợn hôn lên…
Trong thoáng choáng váng ngắn ngủi do thiếu hơi mang tới, Ngô Nặc mơ hồ nghe thấy bên tai có một âm thanh ôn nhu đầy sức hút thấp giọng nói: “Tôi… cũng vậy.”
Tuy bị tiểu khủng long làm loạn kế hoạch, nhưng Bạch cuối cùng không chỉ như nguyện tắm chung với tiểu sứ thần của hắn, vừa tắm vừa đem tiểu sứ thần non mềm ra gặm trong trong ngoài ngoài, tư vị tốt khỏi nói!
Đối với việc này tiểu khủng long không biết chút gì, đã đạt được quyền tạm trú.
Đối với Ngô Nặc mà nói, tiểu Kala tuyệt đối là thú cưng ngoan ngoãn nhất thông minh nhất y từng thấy, rất nhiều thứ y dạy nó một hai lần nó đã biết, bao gồm ăn cơm phải dùng chén cố định, ổ nhỏ nó ngủ, tiêu tiểu phải đi nhà xí vân vân. Nhóc con còn vô cùng có ý thức lãnh địa, có người xa lạ vào nhà, nó sẽ ngay lập tức phát ra tiếng cảnh cáo, thậm chí là tấn công, tuyệt đối là một tay điêu luyện trông nhà coi cửa (OTZ). Rất nhanh, tin tức nhà thủ lĩnh nuôi một con long thú con truyền ra trong bộ lạc.
Đối với Bạch đại miêu mà nói, hắn hối hận đã không tin tưởng cảm giác đầu tiên của mình, con tiểu long thú này thật sự quá đáng ghét!
Trong đó đáng ghét nhất chính là dính người, không chỉ dính Ngô tiểu Nặc, còn dính hắn. Đặc biệt thích túm đuôi của hắn, bất kể hắn gầm nó thế nào hù nó thế nào, nó hình như một chút cũng không biết sợ, thậm chí hắn biến thành hình thái dực hổ hoàn toàn, nó cũng không sợ. Không chỉ không sợ, còn cố sức muốn leo lên người hắn, hoàn toàn không sợ ngã, ngã rồi còn có thể kêu ngốc ‘xi xi xi’ đầy vui vẻ. Chỉ cần hắn ở nhà, nhóc ta giống như miếng cao dán đi đâu cũng dính lấy hắn. Thỉnh thoảng lén Ngô tiểu Nặc ức hiếp nó một chút, cũng không tìm được một chút lạc thú ức hiếp nào.
Dính người cũng thôi đi, nhóc này còn đặc biệt biết làm nũng đặc biệt biết tranh sủng! Bạch đại miêu cảm thấy địa vị của mình ở nhà gần đây đang cấp tốc trượt xuống, tiền cảnh vô cùng đáng lo.
Từ sau khi nuôi Kala, sắc mặt Bạch vẫn luôn thối thối, cũng rất hiếm khi biến về mèo mập mượn cơ hội làm nũng, chẳng qua Ngô Nặc lại biết, Bạch chấp nhận sự tồn tại của Kala, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý Kala đi theo hắn. (Bạch miêu: hiểu lầm lớn.)
Chẳng qua, khá đáng tiếc là, trừ Kala ra, Bạch chưa từng thấy qua con khủng long Kalamunda nào khác, đương nhiên cũng không bài trừ, long thú kỳ ấu sinh và long thú thành niên khác biệt quá lớn, tới mức khó thể phân biệt ra.
Để nuôi tiểu Kala cho tốt, Ngô Nặc vốn muốn mua một phần thông tin tường tận về khủng long Kalamunda từ hệ thống, ai biết tốn mấy trăm điểm tích phân, hệ thống chỉ cho biết một vài tập tính sinh hoạt của khủng long Kalamunda, tin tức khác với Ngô Nặc không đủ quyền hạn không cách nào mua được bị cự tuyệt tiết lộ.
Trên thông tin hệ thống cho ra trừ khủng long Kalamunda sinh trưởng chậm, thuộc loài long thú ăn tạp, thì không còn tin tức có giá trị nào khác.
Sinh trưởng chậm có nghĩa là, lượng thức ăn của Kala sẽ không quá lớn, ăn tạp, có nghĩa thức ăn của Kala không có hạn chế đặc biệt, dễ nuôi sống. Trái tim luôn treo cao của Ngô Nặc cuối cùng có thể triệt để trở về bụng, mà Kala cũng coi như có thể chuyển chính trở thành ‘một thành viên’ trong nhà.
Thú triều oanh oanh liệt liệt, kéo dài hơn nửa tháng cuối cùng triệt để kết thúc.
Theo đoàn động vật trở về, các loại rau dại quả dại trong rừng dần nhiều hơn, bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm cuối cùng cáo biệt quẫn cảnh của mùa đông và kỳ giáp hạt.
Bộ lạc năm ngoái dựa vào bán muối huyết, kiếm được gia súc, thức ăn và nô lệ, năm nay không đợi kịp đến hội chợ bộ lạc, đã đến bộ lạc Trường Hà yêu cầu giao dịch.
Ngay cả bộ lạc Mục Nguyên chiến bại, cũng dưới sự du thuyết của nhóm thú nhân Mục Sư, căng da mặt tới bộ lạc Trường Hà giao dịch muối huyết.
Đối diện với bộ lạc Mục Nguyên chiến bại, Bạch và đại vu biểu hiện đủ khí độ, không chỉ không cố ý làm khó họ, còn cho họ giá ưu đãi giống những người khác.
Bộ lạc Mục Nguyên dù sao cũng là bộ lạc lớn lâu đời, cho dù lần này chiến bại khiến họ nguyên khí đại thương, tài nguyên họ nắm trong tay cũng không phải bộ lạc khác có thể so bì.
Vì quanh năm giao dịch muối thô với bộ lạc phương xa, men con đường giao dịch này, bộ lạc Mục Nguyên cùng không ít bộ lạc trên tuyến đường đó giữ quan hệ giao dịch. Do cách Hắc Sắc sâm lâm rất xa, những bộ lạc này mỗi năm đều sẽ không tham gia hội chợ bộ lạc của bộ lạc Mục Nguyên, vì thế, đây cũng coi như là một con đường phát tài khá ẩn mật của bộ lạc Mục Nguyên.
Năm ngoái, bộ lạc Trường Hà đè giá muối huyết xuống rất thấp, đường tiêu thụ muối thô của Mục Nguyên vô cùng kém, có đi bộ lạc lớn phương xa giao dịch muối thô cũng không kiếm được bao nhiêu. Sau khi trải qua du thuyết của đám Mục Sư, họ quyết định năm nay trực tiếp giao dịch với Trường Hà, chuyển bán muối huyết của Trường Hà cho những bộ lạc trên con đường này.
So với bộ lạc họ giao dịch muối thô, khoảng cách tới Trường Hà gần hơn nhiều, có nghĩa là, họ có thể giao dịch đủ muối huyết. Chỉ cần có thể cung cấp đủ muối, họ hoàn toàn có thể khiến mấy bộ lạc trên con đường này, giống như họ, chủ động mở hội nghị bộ lạc, giao dịch càng nhiều vật tư và nô lệ.
Giống như bộ lạc lớn đó phụ thuộc thành muối, họ phụ thuộc bộ lạc Trường Hà, sớm muộn cũng có thể trở nên càng lúc càng giàu có.
Bộ lạc Khê Cốc năm ngoái cũng dựa vào muối huyết kiếm được món hời không nhỏ, năm nay thú triều vừa mới kết thúc, họ đã mang lượng lớn vật tư và nô lệ, tới bộ lạc Trường Hà giao dịch muối huyết.
Nhưng, bộ lạc Trường Hà lại tạm thời không cách nào thỏa mãn nhu cầu về số lượng của họ, vì, đội thuyền của bộ lạc Trường Hà sắp chở đầy vật tư khởi hành xuôi nam.