Bạch cũng từng suy nghĩ, để những nô lệ này ở một nơi nào đó tại Trường Hà, mở một bộ lạc con hoàn toàn mới, làm điểm trung chuyển giao dịch bộ lạc. Nhưng suy nghĩ này cuối cùng bị chính hắn phủ quyết, vì bộ lạc hiện tại còn chưa có thực lực và tinh lực để khống chế một bộ lạc con vô cùng xa xôi.
Mà trong đám nô lệ này có không ít là chiến nô, vật cưỡi ngựa sừng khiến hắn có suy nghĩ càng tốt hơn.
Ngô Nặc từng đề cập qua với hắn một loại binh thuần nhân vô cùng lợi hại__ kỵ binh.
Ở thời kỳ binh khí lạnh trên trái đất, kỵ binh, đặc biệt là trọng kỵ binh, tuyệt đối là ác mộng đáng sợ nhất trong chiến tranh.
Ngô tiểu Nặc từng đề cập đại khái mấy chuyện kỵ binh cho Bạch đại miêu lúc hắn ăn hiếp Hắc Phong, sự hiểu biết của Ngô Nặc đối với kỵ binh cũng chỉ giới hạn trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang ít ỏi đến đáng thương và mấy câu vụn vặt trong lịch sử lúc học trung học, vì thế cũng chỉ nói vô cùng hàm hồ, để Hắc Phong không bị đại miêu ăn hiếp, hình dung của y khó tránh khỏi có hơi hướm khoác lác (không phải đâu).
Khi đó Ngô Nặc cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, nhưng Bạch lại nghe vào lòng.
Chiến nô, ngựa sừng, [Thú hình quyền].
Bạch do dự một buổi tối, cuối cùng nhịn đau hạ quyết tâm__ mang mấy nô lệ này theo đường bộ trở về bộ lạc, huấn luyện họ thành kỵ binh bất khả chiến bại Vu Nặc nói, thuận tiện mở luôn tuyến đường giao dịch trên đất liền từ bộ lạc Trường Hà đến bộ lạc Đại Hồ.
Một mũi tên trúng nhiều đích.
Nhưng Bạch vẫn rất do dự, nguyên nhân… nguyên nhân đương nhiên là vì Ngô Nặc rồi, nếu thực thi kế hoạch này, nhanh nhất cũng phải ba tháng sau hắn mới có thể trở về bộ lạc.
Vừa nghĩ tới phải tách khỏi Ngô tiểu Nặc lâu như thế, Bạch đại miêu liền không vui, lại nghĩ tới nhóc con Kala đáng ghét đó khẳng định cả ngày dính lấy Ngô tiểu Nặc của hắn, khi hắn ở nhà, Ngô tiểu Nặc đã đủ sủng con Kala đó, hắn không ở đó Ngô tiểu Nặc chắc chắn sẽ trở nên càng lợi hại, đợi ba tháng sau hắn về nhà, trong nhà còn địa vị của hắn sao?
Bạch đại miêu buồn rầu sâu sắc.
Chẳng qua, xoắn xuýt một hồi, Bạch lại rất đắc chí nghĩ__ Kala dù có được sủng thế nào chẳng qua cũng chỉ là một con thú cưng mà thôi, hắn mới là bạn lữ của Ngô tiểu Nặc, bạn lữ ︿( ̄︶ ̄)︿.
Sau khi bỏ qua uy hiếp nhỏ ‘không đáng sợ hãi’ từ Kala, Bạch đại miêu vẫn xoắn xuýt hơn nửa đêm__ Phải xa cách ba bốn tháng đó, hình như trước nay chưa từng xa tiểu sứ thần lâu như thế, đã bắt đầu nhớ y rồi làm sao đây?
Trong lều da thú, trên da thú màu nâu trơn bóng, mèo mập bốn vuốt chổng trời âu sầu vuốt vuốt cái bụng mập trắng bạc của mình, vô cùng buồn bã thở dài một tiếng.
Sớm biết, thì sẽ không ăn sạch lương khô Ngô tiểu Nặc chuẩn bị cho hắn nhanh như thế rồi, meo ~ sớm biết, thì tay sẽ không tiện như thế, cầm cá khô đi trêu con khủng long ngốc Kala kia, meo ~ sớm biết, thì không nên tham lam như thế, nhét đầy các loại đồ giao dịch trong nhẫn không gian, meo ~ mèo mập lăn lộn, nâng vuốt mập lên, dưới bộ lông màu bạc trắng, có một ký hiệu màu nâu nhạt nho nhỏ, chỉ cần không chú ý sẽ rất dễ bỏ qua.
Một đợt dao động không nhìn thấy, một con cá khô cay thơm phức bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra mùi vị mê người trực tiếp rơi vào miệng mèo mập.
Meo meo ngao ~~~
Cá khô lại ít đi một con, cho dù hưởng thụ mỹ thực, mèo mập vẫn nhăn mặt, lăn một vòng, khoe vui vẻ.
Không nghĩ tới bản thân hắn bây giờ cũng có một chiếc nhẫn không gian giống với Ngô tiểu Nặc, hơn nữa diện tích không gian trong nhẫn còn lớn hơn tới năm lần, tiểu tâm can bị thương của mèo mập hình như lại dễ chịu hơn một chút. Nâng vuốt hôn lên vị trí đeo nhẫn, trong lòng thầm nói một tiếng ngủ ngon, lặng lẽ vận chuyển [Thú Thần quyết] cho đến khi trời sắp sáng, mới mơ hồ ngủ.
Không sai, Bạch đại miêu hiện tại cũng có nhẫn không gian rồi.
Chiếc nhẫn này là Ngô Nặc sau khi nhận nhiệm vụ chăm sóc khủng long Kalamunda, đạt được cơ hội rút thăm đầu tiên. Theo kinh nghiệm trước kia của Ngô Nặc, cơ hội rút thăm tùy ý của loại nghiệm vụ không phải tính cưỡng chế này bình thường sẽ không rút được thứ gì tốt, Ngô Nặc cho là lần này cũng giống như trước hơn phân nữa là rút phải ‘xx bí chế hiệu hệ thống’ gì đó, y không để tâm lắm, thậm chí vừa dùng thịt nướng trêu tiểu Kala, vừa tùy ý ấn nút nhận thưởng, kết quả bắn ra lại rút trúng một chiếc nhẫn không gian cấp thấp, không gian thậm chí còn lớn hơn cái y rút được lần trước năm lần, tới 50 mét khối.
Ngô Nặc trực tiếp ngu người, liên tục nhìn lại mấy lượt mới xác định không phải là mình hoa mắt, cũng không nằm mơ, ngay cả hệ thống luôn trầm mặc kiệm lời cũng khô khan nói một câu chúc mừng.
Chỉ đáng thương tiểu Kala, Ngô tiểu Nặc vừa kích động đã vô thức nhét thịt nướng có xương vào miệng Kala, Kala vốn đã nghẹn muốn chết, phần đầu xương chọt vào lưỡi nó, bột ớt cay trên thịt nướng khiến con mắt to màu hổ phách của Kala trực tiếp phủ lên một tầng hơi nước thật dày.
“Đừng khóc! Đừng khóc! Kala mày thật là tiểu phúc tinh của tao!” Ngô Nặc ôm tiểu long thú mập mạp, moa ~ một cú thật mạnh trên cái đầu trơn bóng của nó.
Tiểu Kala chớp chớp mắt, ánh nước trong mắt vẫn còn ngưng tụ, cái đuôi thô ngắn rũ xuống, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
“Ngoan nào, đừng khóc sẽ cho mày ăn thịt.” Tiểu Kala lúc cao hứng sẽ ‘cười’ xiu xiu, lúc bị thương bị đau sẽ rơi đậu vàng, lời y và Bạch nói hình như nó có thể hiểu được rất nhanh, Ngô Nặc một dạo còn hoài nghi nó là thú nhân, nhưng bị đại vu phủ định. Theo cách nói của đại vu, long thú vĩnh viễn sẽ không biến thành người. Lại thêm Kala vốn không biết ‘thú ngữ thiên phú’ của thú nhân, chỉ biết kêu gào bình thường, Ngô Nặc giấu hoài nghi đó vào lòng. Nhưng y luôn cảm thấy, hệ thống sẽ không đơn đơn giản giản cho y một nhiệm vụ tặng không tích phân.
Năng lực hồi phục của Kala cực kỳ cường hãn, chỉ một lát, chỗ bị đâm rách da trên lưỡi đã không thấy nữa, đau đớn cũng theo đó biến mất, nhìn thấy thịt nướng óng vàng giòn tan được đưa tới trước mặt, Kala hưng phấn kêu o o ~, cứ thế ngậm lấy thịt nướng từ tay Ngô Nặc, chi trước ngắn ngủn mập mạp ôm chặt miếng thịt nướng gần như bằng một phần ba thân thể nó, nhai nhồm nhoàm, đã bắt đầu vui vẻ trở lại.
Ngoài ý muốn rút được nhẫn không gian, Ngô Nặc không hề do dự đưa ngay cho Bạch, còn trịnh trọng đeo nó lên ngón vô danh của Bạch.
So với đồ sắt, xe ngựa trước kia, nhẫn không gian thần kỳ mới có thể chân chính gọi là vật thần ban về mặt ý nghĩa, chính vì biết sự quý giá của nhẫn, Bạch ngược lại không muốn nhận, vì hắn cảm thấy Ngô Nặc cần chiếc nhẫn này hơn hắn.
“… Trong nhẫn đựng thêm một chút vu độc, vu dược, còn có vũ khí, cậu đeo có thể phòng thân.” Bạch đặt chiếc nhẫn màu cổ đồng vào lòng bàn tay Ngô Nặc.
Nhưng Ngô Nặc lại trực tiếp đeo nhẫn lên ngón vô danh của Bạch, vừa đeo vừa nói: “Ở chỗ chúng tôi, hai người nếu xác định quan hệ bạn lữ, sẽ tặng nhẫn cho đối phương, hơn nữa đeo nhẫn lên ngón vô danh, vì nơi đó là nơi cách trái tim gần nhất. Cậu nguyện ý đặt tôi vào lòng cậu không?” Nói xong, Ngô Nặc ngẩng đầu nhìn đôi mắt băng lam của Bạch.
Bạch hiếm khi đỏ cả lỗ tai, trong hùng hồn tựa hồ còn mang theo chút cấp thiết: “Cậu vốn luôn ở trong lòng tôi.”
“Xem đi, kích cỡ vừa đúng, màu cũng rất thích hợp với cậu.” Ngô Nặc cười nói, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, còn hơi đỏ lên. Cho dù đã ở cùng Bạch từ lâu, nhưng đeo nhẫn lên ngón vô danh gì đó, luôn cảm thấy có chút căng thẳng, được rồi, có lẽ không chỉ một chút.
Bạch nhìn nhẫn trên ngón vô danh, khóe môi căn bản cứ vểnh lên không thể khống chế được, nụ cười trên mặt ngày càng rộng, khóe mắt đuôi mày toàn là vui vẻ không thể giấu được.
“Cậu thử liên kết với nhẫn…”
Ngô Nặc chỉ cho Bạch cách để nhẫn không gian nhận chủ, rất nhanh, Bạch đã thành công khiến nhẫn nhận chủ, nhẫn cũng hóa thành một vòng hoa văn nhạt, được giấu đi.
Có nhẫn không gian rồi, lần này Bạch ra ngoài lại mang theo không ít vật tư giao dịch, còn quấn Ngô Nặc làm cho hắn không ít ‘lương khô’ đặt trong nhẫn.
Hắn vốn cho rằng chẳng mất bao lâu sẽ được về, mèo tham trên đường ăn lương khô chẳng thèm tiết chế chút nào, ai biết kế hoạch không theo kịp biến hóa, lương khô Ngô tiểu Nặc tự tay làm cho hắn chỉ còn lại một hủ cá khô cay nhỏ, nhưng ít nhất hắn cũng phải ba tháng nữa mới có thể về bộ lạc.
Sét đánh giữa trời quang! Cả con mèo đều thấy không tốt.
Nhất định phải tăng nhanh thời gian trở về!
Đội thuyền Tinh thống lĩnh toàn tốc trở về, cho dù đi nghịch nước, tốc độ cũng nhanh hơn đoàn người Bạch rất nhiều, ba ngày sau, họ đã vượt xa đoàn người Bạch, biến mất trong Trường Hà mênh mông.
Nếu chỉ luận riêng tốc độ của ngựa sừng, đi đường bộ kỳ thật còn nhanh hơn đi thuyền ngược nước, nhưng ngựa sừng, bò man cần kéo xe, đi trên lục địa hoàn toàn không có đường, thường xuyên gặp phải các chướng ngại chắn đường to to nhỏ nhỏ, các nô lệ cần không ngừng tìm thức ăn lắp bụng, trong đội ngũ còn có một vài nô lệ già yếu, Bạch còn giao dịch với bộ lạc ven đường, hắn còn muốn huấn luyện ra một đội kỵ binh thuần nhân dũng mãnh không sợ bách chiến bách thắng… đủ nhân tố cộng lại, cho dù Bạch mỗi lần đều sẽ dò sẵn đường tốt, cố gắng tránh để mọi người đi dường vòng, nhưng tốc độ của đội ngũ vẫn chậm hơn dự tưởng của Bạch rất nhiều.
Nhưng, theo thời gian trôi đi, Bạch lục tục dẫn người đi bắt lượng lớn ngựa sừng trở về, chậm rãi, trong đội ngũ trừ nô lệ quá lớn hoặc quá nhỏ tuổi, những nô lệ khác mỗi người đều có một con ngựa sừng thuộc về mình. Trải qua một thời gian làm quen, các nô lệ căn bản có thể điều khiển ngựa của mình rất tốt.
Bạch chọn chọn lựa lựa, từ trong hơn một ngàn nô lệ chọn ra hơn 700 người, trực tiếp xây dựng một đoàn kỵ binh chiến nô.
Hắn làm theo khuôn mẫu của các quân đoàn khác, lấy chế độ ba ba làm cơ sở, phân quân đoàn này thành ba tiểu đoàn, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn phó tạm thời sẽ do sáu thuần nhân của bộ lạc Trường Hà đảm nhận, tiếp theo trưởng phó đại đội, trung đội, tiểu đội thì xem biểu hiện của các chiến nô, sẽ đề bạt sau. Phàm là nô lệ được đề bạt lên, có thể trực tiếp miễn trừ thân phân nô lệ, trở thành cư dân chính thức của bộ lạc, hưởng thụ tất cả đãi ngộ của bộ lạc. Người không được chọn, có thể dựa vào chiến công và biểu hiện, cũng sẽ có cơ hội miễn trừ thân phận nô lệ.
Trong bộ lạc Đại Hồ cũng có chiến nô siêu việt được xóa đi thân phận nô lệ, nhưng cơ hội này ít đến đáng thương, mấy năm cũng không thấy được một chiến nô may mắn như thế.
Mà hiện tại, Bạch một hơi đã đưa ra hơn hai trăm cơ hội xóa đi thân phận nô lệ, hơn nữa không chỉ là miễn trừ thân phận nô lệ, thậm chí còn cho họ chức quan trong quân đoàn, với những chức quan khác nhau, họ có thể hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ cả nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới.
Các nô lệ nghe xong đoạn phiên dịch ngắt ngứ của đám người Đồ Bàn, ai cũng đỏ cả mắt!