Liên tiếp giải quyết hai quả nham xong, Ngô Nặc cảm thấy mình đã no bảy tám phần, liếm nước còn dính bên môi, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao hoàn thành nhiệm vụ, có được quyền cư trú ở bộ lạc Trường Hà.
Từ lúc mười sáu tuổi Ngô Nặc đã lăn lộn ngoài xã hội kiếm sống, tự nhiên hiểu rõ, một người nếu muốn được người khác công nhận, thì đầu tiên phải hữu dụng, phải có một món sở trường của mình, phải khiến người ta cảm thấy cần mình.
Ngô Nặc cân nhắc tay mảnh chân mảnh của mình một chút, chân của rất nhiều đàn ông tại đây còn thô hơn cả eo y, toàn thân trên dưới lộ ra khí tức hung mãn. Cùng mấy người đàn ông đó đi săn? Ngô Nặc lặng lẽ đánh một dấu x trong lòng.
Ngô Nặc nhớ lại con đường mình đã đi vừa rồi, bộ lạc có trồng lương thực cây trồng gì không y không rõ, nhưng có vài người hình như nuôi một vài động vật quanh nhà. Nhưng những động vật này toàn là mang vẻ hung hãn dã tính khó thuần, nhìn thế nào cũng không giống nuôi nhà. Có lẽ y có thể thử giúp bộ lạc chăn nuôi động vật, nhưng xét thấy từ nhỏ đến lớn chỉ từng nuôi qua miêu tinh nhân cao lãnh, mà động vật bên này, hình như chủng loại cũng không quá giống trái đất, tập tính gì đó cũng không rõ, đường này cần phải suy xét. Ngô Nặc lặng lẽ viết xuống kết luận trong lòng.
Tiếp theo chính là trồng trọt, nhưng từ nhỏ đến lớn y sống trong thành phố, tuy mỗi năm sẽ cùng ông bà ngoại xuống quê thăm bạn bè người thân, cũng từng thấy gieo trồng thu hoạch trong thôn, thậm chí còn tự động thủ hái rau, nhưng y căn bản chưa từng trồng. Hơn nữa theo kinh nghiêm của đời trước, nghe nói thóc trước khi lai giống sản lượng ít đến đáng thương, một mẫu ruộng có thể thu hoạch ba bốn trăm cân thóc đã coi là không tồi, mà lúc mùa màng không tốt, cũng có khả năng không thu hoạch được gì. Nếu không làm sao lại có câu ‘từng hạt gạo là mồ hôi nước mắt’ được?
Hơn nữa, nếu y nhớ không lầm, trong lịch sử đất nước ăn vặt thứ xuất hiện sớm nhất không phải là thóc gạo, mà là bắp ở hai bên hà lưu, sản lượng càng thấp. Nhưng, thế giới này chắc sẽ khác với trái đất, ít nhất từ sau khi dựng nước đến nay, đất nước ăn vặt chưa từng thấy yêu tinh từ động vật biến thành người, có lẽ có thể tìm được giống canh tác sản lượng cao có thể thay thế. Chỉ là, với tình trạng trước mắt, hình như chả có tác dụng gì.
Còn có thể làm gì đây?
Ngô Nặc vô thức phồng cái mặt bánh bao, từ nhỏ đến lớn hễ suy nghĩ cái gì, y đều như vậy, bị bạn bè chế nhạo vô số lần sớm đã từ bỏ trị liệu.
Lúc trước không có tiền học trung học, rời khỏi trường đã hơn hai năm, ngày qua ngày bôn ba kiếm sống, chút tri thức học được hồi tiểu học trung học cơ sở phần lớn đã trả hết cho các thầy cô. Phát minh khoa học gì đó, trên cơ bản chẳng có hy vọng.
Trừ bán hàng đấu trí đấu dũng với thành quản, y còn biết, còn biết… nấu ăn.
Ngô Nặc tỉ mỉ tính lại trong lòng, y biết làm món chính, món vặt, còn từng được tán thưởng, khóe miệng cuối cùng cũng cong lên. Nhưng, rất nhanh, nụ cười đó cứng lại.
Y biết nấu ăn, không sai, nhưng nếu không có gia vị, còn không phải cũng giống như câu ‘dù có khéo tay không gạo cũng chẳng nấu được cơm’ sao.
Không đường không giấm làm sao nấu thịt sợi ướp hương, không có tương làm sao làm món sốt, không có ớt không có hương liệu làm sao làm được món lẩu cay từng xiên y yêu thích nhất!
Đây đúng là một chuyện bi thương mà /(ㄒoㄒ)/~~
Ngô Nặc một giây trước còn hùng tâm tráng trí, lúc này như quả cà dầm xương, héo rồi.
Được thôi, hình như y còn một hệ thống giao dịch lừa đảo, có lẽ y có thể dùng hệ thống giao dịch đổi một vài thứ y cần.
Nhưng vô ích, y căn bản không có tích phân giao dịch, ngay cả một điểm cũng không có.
Hiện tại cách duy nhất kiếm được tích phân giao dịch chính là hoàn thành nhiệm vụ, có được quyền cư trú ở bộ lạc Trường Hà.
Được thôi, suy tư một vòng, chuyện hình như lại trở về khởi điểm.
Đại miêu nhìn tiểu thuần nhân mình nhặt về đang phồng mặt, cúi đầu ủ rũ, mắt không có chút tinh thần, dáng vẻ quả thật không thể đáng thương hơn.
Đại miêu nhìn đám con nít xung quanh ăn no uống đủ bắt đầu làm nũng đùa giỡn với cha mẹ, vẫn chướng mắt như mọi khi, đợi đã, lẽ nào tiểu thuần nhân nhớ người nhà rồi? Đại miêu suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy tiểu thuần nhân đáng thương quá sức khiến miêu tâm đau đớn.
Nhưng, nếu cha mẹ tiểu thuần nhân tìm tới, liệu y có giống như đám nhóc phiền toái kia, lắc mông đi theo cha mẹ, sau đó không bao giờ quay lại nữa?
Đại miêu đột nhiên không vui nữa, cái đuôi to cũng không thèm lắc nữa, đây là tiểu thuần nhân nó nhặt về, nó nhặt được chính là của nó, người của nó sao có thể để người khác dễ dàng mang đi! Trong con mắt băng lam của đại miêu lộ ra một sự âm trầm không hề phù hợp với ngoại hình, sau đó quay người chạy đi.
Ngô Nặc đang chìm trong thế giới của mình, đợi hoàn hồn lại, phát hiện đại miêu không còn ở đây, lòng không khỏi hoảng lên. Đại khái cái này giống với chim non mới nở, trong thế giới hoàn toàn xa lạ này, hiện tại thứ duy nhất có thể tín nhiệm cũng như có thể mang đến cho Ngô Nặc chút an tâm chỉ có đại miêu mập mạp kia, chỉ có Bạch.
Thạch Hổ nhìn Ngô Nặc rõ ràng đã bắt đầu đứng ngồi không yên, lại nhìn hướng Bạch vừa biến mất__ Đó là chỗ ở của đại vu và thủ lĩnh, cậu ta đột nhiên đến đó làm gì?
[Cậu đừng lo lắng, Bạch sẽ trở về mau thôi.] Âm thanh thô sờn của Thạch Hổ nghe chẳng khác gì sét đánh, thực sự nghe không ra chút hàm ý an ủi nào.
Ngô Nặc bị hắn nhìn, tim không khỏi đánh trống, nhích từng chút về sau.
Thạch Hổ thấy y vẻ mặt phòng bị, điệu bộ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bật dậy chạy mất, cũng không biết phải an ủi y thế nào.
Đương nhiên, bị một tiểu thuần nhân xinh đẹp như thế sợ, trong lòng Thạch Hổ ít nhiều cũng có chút buồn bã, đặc biệt là, tiểu thuần nhân này rõ ràng thích Bạch – cái tên xấu xa hơn hắn rất nhiều.
Thật ngốc.
Thạch Hổ miễn cưỡng tìm về chút an ủi, bộ dạng thú con của Bạch quả thật rất có tính lừa gạt. Ý, đúng rồi, thú con của bộ lạc họ đáng yêu nhất, xem dáng vẻ tiểu thuần nhân này, hình như rất thích mấy đứa đó.
Thạch Hổ đảo đảo mắt, lập tức có chủ ý. Hắn dặn nữ nô cắt một miếng thịt thú tai dài đã nướng chín đưa cho Ngô Nặc, lại nói với mấy ấu thú nhân đang thèm nhỏ dãi thịt nướng xung quanh, muốn ăn thịt thì xin Ngô Nặc.
Thế là, Ngô Nặc lập tức bị mười mấy con hổ con, sư tử con, sói con mập mạp bu lại.
Vì cọ ăn cọ uống, mấy đứa này căn bản không cần học, kỹ năng bán manh lấy lòng trời sinh đã đủ điểm, lăn lộn thè lưỡi cọ đầu co chân… tiết tháo, tiết tháo sớm đã bị chúng ăn phức rồi!
Ngô Nặc bị nhiều động vật manh đầy lông như thế vây lại, tranh nhau lấy lòng, lập tức rơi vào tay giặc.
Thế là, khi Bạch trở lại, chỉ thấy trên người Ngô Nặc treo đầy đám nhóc đáng ghét, mà y thì cười rất vui vẻ, lúm đồng tiền trên hai má đẹp muốn chết cũng chướng mắt muốn chết.
Hầu như chỉ trong chớp mắt, Bạch đã lao tới trước mặt Ngô Nặc, gầm ngao một tiếng lớn, đám thú con lập tức chạy sạch.
Tuy đã không còn làm đại ca nhiều năm, nhưng uy tín của Bạch trong đám nhóc vẫn sừng sững.
Ngô Nặc kinh ngạc phát hiện, đại miêu hình như tức giận rồi. Nhưng, Ngô Nặc tỏ vẻ y có kỹ xảo đặc biệt lấy lòng miêu tinh nhân!
Quả nhiên, rất nhanh, Bạch đã thất thủ dưới ‘ma trảo’ dịu dàng của Ngô Nặc.
Đúng là, đúng là… Bạch lười biếng phơi da bụng, đúng là quá thoải mái ︿( ̄︶ ̄)︿
Không đúng, đợi đã, Ngô Nặc lúc này mới chậm chạp nhìn qua thú nhân nào đó vừa biến từ cự thú thành người còn đang liếm vết máu ở khóe môi, lại nhìn đại miêu đang thoải mái đến híp cả mắt, lẽ nào con mèo này cũng là thú nhân?
Không đợi Ngô Nặc nghĩ kỹ, hệ thống đột nhiên nhảy ra giao diện hệ thống trong hư không, sau đó dùng âm thanh máy móc trước sau như một thông báo: [Nhiệm vụ khám phá, nhiệm vụ một: Có được quyền cư trú ở bộ lạc Trường Hà. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ: Tích phân giao dịch 100, mở công năng hệ thống phụ trợ ngôn ngữ, đã phát phần thưởng, xin ký chủ chú ý kiểm tra.]
Sao nhiệm vụ lại đột nhiên hoàn thành rồi?
Ngô Nặc nghĩ mãi không hiểu, nhưng hiện tại y đã không còn tâm tình suy nghĩ vấn đề dư thừa đó, một chuyện còn quan trọng hơn đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí y __ Không ngờ y có thể nghe hiểu những người này nói chuyện, hệ thống đúng là quá thần kỳ!
Cho đến lúc này, Ngô Nặc mới ý thức được, hình như, thật sự, y đã có được cái đùi vàng đáng nể.
╭(╯^╰)╮, cảm ứng được suy nghĩ của ký chủ ngốc, hệ thống lặng lẽ hừ một tiếng, nó là kết tinh khoa học kỹ thuật cao nhất, chút công năng này mới không tính là gì đâu.
Vừa khéo, lúc này Ngô Nặc nghe Thạch Hổ đang hỏi Bạch: “Đá cư trú? Thủ lĩnh và đại vu đồng ý cho y tư cách bình dân sao?”
Lúc này Ngô Nặc mới chú ý trên cổ Bạch có thêm một sợi dây chuyền, thì ra, viên đá những người này đeo trên cổ không phải trang sức, mà là chứng minh thân phận, khó trách hệ thống lại phán y đã hoàn thành nhiệm vụ, thì ra là đại miêu này âm thầm giúp y.
Bạch lười biếng giãn tứ chi, nói: “Đương nhiên.”
Một thuần nhân ngoại lai không rõ thân phận, vừa đến đã có được đá cư trú, đây là một chuyện vô cùng khó tin ở bộ lạc Trường Hà, ít nhất, trong ký ức của Thạch Hổ, chuyện này chưa từng xảy ra.
“Không ngờ đại vu lại đồng ý, có phải cậu lại giở trò quỷ gì không?”
Thân thể Bạch cứng lại một chút, những người khác còn dễ nói, nhưng nó không dám giở trò trước mặt đại vu, có điều, quá trình đạt được đá cư trú quả thật khó thể mở miệng.
Thạch Hổ từ nhỏ đã chơi cùng Bạch, hiểu rất rõ tính cách nó, hắn nhe răng, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu sẽ giống như mấy con thú con kia, ở trước mặt đại vu… khốn kiếp, cậu lại cào tôi, có tin tôi đánh cậu không!” Nói xong, Thạch Hổ biến thành một con hổ khoang thật lớn, há to cái miệng đỏ máu, gầm vang một tiếng, chấn điếc tai, như một quái vật đang chọn người để cắn.
Bạch lại chẳng sợ hắn chút nào, thân hình hóa thành ánh chớp, nhảy lên đầu mãnh hổ, đệm thịt mềm mại lộ ra vuốt bén giấu kín, một mặt túm chặt lông của con hổ khoang, một mặt cào.
Hổ khoang hiển nhiên đã quen với chiêu số của đại miêu, dùng một góc độ xảo quyệt muốn hất đại miêu xuống, nhưng, vóc dáng đại miêu dù so với hắn thì nhỏ đến đáng thương, nhưng không phải dễ đối phó như thế.
Một hổ một mèo sắp vật lộn với nhau, đám người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện xôn xao bu lại, gân cổ cố sức hò hét trợ uy. Vốn hổ, mèo chỉ đùa giỡn, làm ầm ĩ một lát thì thành đánh thật mấy phần.
Cuối cùng, đại miêu dù sao cũng lực yếu, bị con hổ hung mãnh ấn dưới vuốt. Nhưng cự hổ cũng không dễ chịu gì, trên người bị đại miêu cào không ít vết thương, cho dù vết thương cực nông, có vài cái thậm chí không rách da, nhưng trong đó có không ít vết thương đều xuất hiện ở những bộ vị vô cùng chí mạng, nếu không phải đại miêu sức yếu, kết quả của cuộc tranh tài này chỉ sợ rất khó nói. Đương nhiên, đối mặt với bạn tốt chậm chạp chưa thể trưởng thành hóa hình, cự hổ cũng không dùng toàn lực.
Nhưng, bất kể nói sao, đại miêu dám dùng trạng thái ấu thú đơn độc khiêu chiến tiểu đội trưởng đội đi săn, hơn nữa còn để lại vết tích trên người tiểu đội trưởng, tuy bại nhưng vinh.
Trận chiến kết thúc, cả hai tách ra, đại miêu ngửa đầu, đi khập khiễng, ngữa đầu ưỡn ngực đi về nhà.
Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn ôm nó lên, tiếp theo, nó rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tiểu thuần nhân này thật sự quá, quá không hiểu chuyện, sao có thể ôm nó trước mặt người ngoài chứ?
Nhưng, hình như thật sự hơi buồn ngủ, đợi tỉnh ngủ rồi sẽ giáo huấn y sau.