Mục lục
Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong số nô lệ đấu giá đổi tới, già yếu bệnh tàn chiếm gần một nửa, một nửa còn lại, cũng chỉ có thể nói là không có bệnh tật mà thôi, còn thật sự không có mấy ai mập mạp khỏe mạnh.

Nhưng, đấu giá dây chuyền phần nhiều là thổ hào của bộ lạc Mục Nguyên, người ta không chỉ là cường long mà còn là địa đầu xà, đối phương đã định chủ ý chơi trò vô lại, đám người bộ lạc Trường Hà dù có không vui, cũng chỉ có thể bóp mũi nhận.

Sớm muộn gì y cũng sẽ khiến mấy tên vô sỉ gian xảo đó trả giá!

Bạch ngồi xổm bên chân Ngô Nặc, chốc có chốc không quẫy đuôi, đáy mắt lóe qua tia âm trầm.

Đối với những người già yếu bệnh tàn trong nô lệ đó, suy nghĩ của Lực và các chiến sĩ khác đều thống nhất__ chuyển bán, bán không được thì ném, dù sao không thể mang về lãng phí lương thực.

Ngô Nặc nhìn trong lòng những nữ nô dơ bẩn co ro đồng dạng ôm trẻ con nô lệ dơ bẩn, vì quá gầy, con mắt của chúng đặc biệt lớn, trong những con mắt đủ màu như màu nâu đậm, màu xanh dương, màu hổ phách vân vân, không một ngoại lệ, lờ mờ mà ngây thơ, tràn dầy khát vọng với cuộc sống.

Lại nhìn những người già kia, bọn họ co ro bên ngoài đám người, trong đôi mắt tê dại dưới những khe sâu chăng ngang mặt che giấu sợ hãi thật sâu, so với những đồng bạn vì đủ các loại nguyên nhân qua đời sớm, bọn họ không cần nghi ngờ là kẻ may mắn. Nhưng, một đời kéo dài sinh sống trong bóng ma đói khát và tử vong, đã một đống tuổi còn bị chủ nhân tha ra bán đi như gia súc, thần may mắn chỉ sợ chưa từng chân chính chiếu cố họ.

Còn có những nô lệ bệnh rất nặng đó, nguyên nhân bệnh hơn phân nửa đều là vì ngoại thương, có vài người bị động vật cắn, phần nhiều là bị người đánh. Bọn họ co ro đầy đáng thương, thân thể phủ đầy sẹo vì đau đớn mà không ngừng run rẩy, bọn họ muốn sống tiếp, nhưng đôi mắt đã triệt để bị bóng ma tử vong bao trùm.

Còn về những nô lệ thiếu tay cụt chân, bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng đối với cuộc sống, hai mắt tê dại chờ đợi cái chết.

Thật sự phải vứt bỏ những người này sao?

Mùa đông sắp tới rồi, nếu chuyển bán hoặc ném bỏ những nô lệ này, thứ chờ đợi họ không cần nghi vấn chỉ có một con đường chết.

Vậy… vậy mang hết họ về bộ lạc?

Trẻ em rồi sẽ có một ngày trưởng thành, không có ai mới sinh ra đã là thanh niên trai tráng, hơn nữa, bồi dưỡng từ nhỏ, độ trung thành với bộ lạc càng cao.

Nô lệ già có thể sống sót lâu như thế trong hoàn cảnh gian nan cỡ này, tất nhiên có trí tuệ sinh tồn, có lẽ cũng có lúc bọn họ có tác dụng chứ?

Còn về người bị thương, bộ lạc Trường Hà cái khác không nhiều, chứ vu dược không ít, hơn nữa còn có một đại vu y thuật tinh thâm, cứu sống trị khỏi cho những người này, phí tổn thấp hơn nuôi lớn mấy đứa trẻ nhiều.

Còn những người thiếu tay cụt chân, nếu có thể cứu sống, rồi cũng có thể tìm được công việc thích hợp cho họ làm, hiện đại có bao nhiêu người tàn tật kìa, còn không phải vẫn làm việc làm công nuôi sống bản thân sao.

“… Cho nên, ý của con là mang toàn bộ những nô lệ này về.” Đại vu ngồi trong lều, ánh sáng trong lều rất tối, nghịch sáng, Ngô Nặc không nhìn rõ biểu cảm trên mặt ông.

“Dạ.” Ngô Nặc có chút căng thẳng, y đã tìm ra hết lý do có thể tìm rồi, nước miếng cũng nói muốn cạn rồi, nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay đại vu, có thể thành hay không, phải xem vào đại vu.

Đại vu cân nhắc một lát, nói: “Mang toàn bộ họ về có thể, trị bệnh cho họ cũng được, nhưng trên đường mang về, bộ lạc sẽ không đặc biệt chăm sóc họ thêm nữa, có thể sống sót về đến bộ lạc chúng ta hay không, thì phải xem vào bản thân họ.”

Ngô Nặc hiểu rõ, đại vu đồng ý làm đến trình độ này, đã là cực hạn, y không nói thêm nữa, gật đầu đáp ứng.

Tiếp theo, Ngô Nặc cùng Thủy Sa tập trung hết những người bị bệnh bị thương trong nô lệ lại, Thủy Sa từ nhỏ theo bên người đại vu, vu lực yếu, đối với phương diện kê thuốc đúng bệnh cũng khá yếu, nhưng phân biệt chứng bệnh cơ bản nhất thì không có vấn đề.

Thủy Sa được lệnh đại vu, cố ý giảng tỉ mỉ tình huống từng người bệnh cho Ngô Nặc.

Hiện tại trí nhớ của Ngô Nặc tốt hơn trước không ít, những tình huống Thủy Sa giảng cho y, y đều ghi nhớ hết, chậm rãi mày mò. Mấy năm trước, lúc giấc mơ đi học của y còn chưa bị tắt, y từng nghĩ sau khi trưởng thành sẽ làm một bác sĩ, trị khỏi cho bệnh nhân giống như mẹ y. Nhưng sau đó, khi giấc mơ đi học đã tắt, mộng tưởng thời thiếu niên bị y giấu đi, trong những ngày bôn ba vì sinh nhai, dần dần lãng quên.

Ai biết vận mệnh xoay một vòng, y lại có cơ hội tiếp xúc với y thuật, cho dù là vu y hoàn toàn khác với y thuật trái đất hiện đại, Ngô Nặc cũng trân trọng cơ hội này.

Tuy không có bất cứ căn bản nào, nhưng Ngô Nặc một chút cũng không lo lắng mình không học được. Y cũng chỉ mới 19, so với những học sinh vừa mới thi tốt nghiệp đang thi đại học, tuổi tác cũng sêm sêm, những sinh viên thi vào học viện y, trừ phi gia đình có truyền thống học tập, có ai lại có căn bản? Còn không phải đều vào đại học rồi mới bắt đầu hay sao.

So với họ, y còn có ưu thế hơn, trong đại học, một giáo viên có thể dạy bao nhiêu học sinh? Đệ tử đại vu thừa nhận chỉ có hai người là y và Thủy Sa, có một lão đại vu y (vu) thuật tinh thâm tay cầm tay chỉ dẫn, cùng lắm thì bỏ thêm chút công sức, Ngô Nặc không tin mình vẫn không học giỏi được!

Ngô Nặc không ngốc, trí nhớ cực tốt, sức quan sát mạnh, chịu động não, chịu bỏ sức, không nói có thể học một hiểu ba, biết suy ra, nhưng ít nhất những gì Thủy Sa từng giảng cho y, y đều có thể ghi nhớ, còn có thể nhanh chóng phát hiện khác biệt nhỏ giữa những chứng bệnh tương đồng, đối với y mà nói những năng lực này không tính là gì, nhưng trong mắt đại vu, đây chính là thiên phú.

Đại vu đối với Ngô Nặc càng lúc càng vừa lòng, nhưng, càng vừa lòng, ông sẽ càng phải dụng tâm tôi luyện y.

Muốn phối chế ra vu dược có vu lực xuất chúng, bước đầu tiên chính là nhận biết dược liệu, biết rõ hình dáng, tác dụng của các loại dược liệu.

Ăn một lần không mập được, thứ Ngô Nặc cần học còn rất nhiều.

Trong nhất thời, đại vu cũng không thể truyền thụ toàn bộ sở học cả đời mình cho Ngô Nặc, chiều hôm đó, đại vu đích thân xem tình huống cho những nô lệ bị thương bị bệnh đó, nấu mấy nồi vu dược lớn, căn cứ theo tình huống bất đồng của họ, lại hạ thêm vu chú khác nhau vào thuốc.

Một phần nô lệ lúc trước luôn sống ở vùng Hắc Sắc Sâm Lâm, ít nhiều cũng từng nghe qua sự tích của Vu Quyền đại vu bộ lạc Trường Hà, trước giờ họ chưa từng nghĩ vậy mà có một ngày có thể được uống vu dược cho Vu Quyền đích thân chế ra, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia sinh cơ mãnh liệt.

Mà một bộ phận khác, nô lệ tới từ vùng ngoài Hắc Sắc Sâm Lâm, nhìn bộ dạng người khác, ít nhiều cũng đoán ra được đại vu rất lợi hại, trong lòng cũng cháy lên hy vọng.

Cũng không biết là sức mạnh của tia sinh cơ này mang tới, hay vu dược do đại vu chế ra có hiệu quả kỳ diệu, các nô lệ bị thương bị bệnh sau khi uống thuốc, trừ những người cá biệt bệnh tình nguy kịch, những người khác ngay tối hôm đó đã có tinh thần hơn rất nhiều.

Trừ trị thương cho các nô lệ, còn phải cung cấp thức ăn cho họ.

Các chiến sĩ thú nhân lúc xuất phát chỉ mang theo một chút thức ăn, trên đường tới đây họ đều vừa đi vừa săn bắt, thức ăn mang đến bộ lạc Mục Nguyên còn không đủ cho bản thân ăn, làm sao còn dư lại cho mấy nô lệ này?

Hết cách, Lực dùng da thú mang tới và vu dược đổi một chút dưa dại quả dại từ bộ lạc Mục Nguyên và các bộ lạc khác, chia cho nô lệ, tuy không thể bảo đảm mỗi người đều ăn no, nhưng ít nhất không tới mức buổi tối đói không ngủ được.

Trong số nô lệ thú nhân đưa tới, có 22 nô lệ nhỏ chưa đủ mười tuổi, đám nhóc suy dinh dưỡng nghiêm trọng, gầy như khúc củi, có cha mẹ bảo vệ thì còn tốt một chút, mấy đứa không có cha mẹ bảo vệ, thức ăn vừa được chia tới còn chưa kịp bỏ vào miệng, đã bị người khác cướp mất, ngặc nỗi sức lực chênh lệch quá lớn, chúng căn bản không giành nổi với những nô lệ thành niên đó, chỉ có thể co ro trong góc chép miệng lau nước mắt, sau đó nhặt hạt người khác ném đi nhét bừa vào miệng, uống chút nước, mấy nô lệ nhỏ cùng co trong góc doanh địa, tựa vào nhau sưởi ấm.

Ngô Nặc không phải người dư thừa lòng đồng tình, nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn không khỏi chua xót.

Vội vàng ăn qua cơm tối Thủy Sa chuẩn bị, Ngô Nặc tìm mấy nô lệ biết nói ngôn ngữ bộ lạc, thu thập xương các chiến sĩ thú nhân ăn thừa lại, bảo họ dùng rìu đá chặt xương thành khúc nhỏ, đập vỡ xương ống, hơn nửa nồi xương nhỏ thêm chút nước, bỏ vào một chút dược thảo có thể chống lạnh, dùng lửa lớn nấu sôi lửa nhỏ đun từ từ.

Mùa thu đã qua hơn nửa, cây khô cỏ khô trên thảo nguyên rất dễ tìm, các nô lệ dễ dàng tìm được một đống củi có thể đốt ở gần đó.

Xương hầm bằng lửa nhỏ gần hai tiếng, các nô lệ không giỏi khống chế độ lửa lắm, giữa chừng phải thêm nước mấy lần, mùi canh xương khẳng định sẽ giảm mạnh, nhưng đối với các nô lệ mà nói, như vậy đã đủ thơm. Sau khi đun hầm đầy đủ, cặn thịt còn dư trên xương rời ra chìm chìm nổi nổi trong nồi nước sôi, trên mặt nồi nổi một tầng mỡ dày, gió đêm trên thảo nguyên vừa thổi, mùi thơm đã chui thẳng vào mũi.

Đừng nói nô lệ đói bụng, ngay cả các chiến sĩ thú nhân cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Đáng tiếc nồi đá hầm xương bị Bạch trong chừng, tuy hiện tại hắn dùng hình dáng ấu miêu thú ở trước mặt mọi người, bộ dạng mập mạp đầy lông không có lực uy hiếp gì, nhưng hắn nằm sấp bên cạnh nồi đá, các chiến sĩ thú nhân không một ai dám bước tới.

Nồi đá rất lớn, canh xương hầm thêm nước mấy lần sau khi nấu xong nhìn cũng rất nhiều, nhưng muốn phân chia chắc chắn không đủ. Ngô Nặc bảo người đi gọi hết mấy nô lệ nhỏ chưa đủ mười tuổi lại đây, mấy củ cải nhỏ gầy trơ xương đứng xếp thành hàng.

Phong là đứa lớn nhất trong số nô lệ nhỏ này, chạy nhanh nhất, xếp đầu tiên. Nhìn canh trong nồi tỏa hơi nóng hầm hập, mùi thịt thơm bay vào mũi, lòng nó có chút bồn chồn, không khỏi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung__ đây lẽ nào là muốn đem chúng nó đi nấu sao? Khi mẹ còn sống từng kể cho nó nghe, có vài người thích ăn thịt người đặc biệt thích ăn con nít, nếu gặp phải nhất định phải chạy, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa!

Nhưng nó đã hai ba ngày không được ăn cái gì ra hồn rồi, mới nãy chỉ chạy một đoạn ngắn mà đến giờ vẫn còn thở dốc, hiện tại muốn chạy có thể chạy bao xa? Hơn nữa xung quanh đâu đâu cũng là chiến sĩ thú nhân, nó lại có thể chạy đi đâu?

Nghĩ nghĩ, mắt Phong dần nổi hơi nước, gương mặt gầy đến mức không lớn bằng lòng bàn tay phủ đầy tuyệt vọng, đột nhiên, một cái chén gỗ đưa tới trước mặt nó.

Nhìn kỹ lại, trong chén chứa đầy canh thịt còn tỏa hơi nóng.

Ừng ực.

Phong nuốt nước miếng thật mạnh, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn người đứng trước mặt.

“Cho em, ăn đi.” Nó nghe người kia nói.

Phong thề rằng, đây tuyệt đối là âm thanh dễ nghe nhất mà nó từng nghe trong đời! Cho dù ‘trong đời’ của nó mới chỉ trôi qua có tám mùa đông mà thôi.

Phong gần như là giật lấy, đoạt chén canh từ tay Ngô Nặc, cũng không sợ nóng, bưng lên rót vào miệng, canh nóng hầm hập làm miệng bỏng phát đau, nhưng nó không bận tâm được nhiều như vậy.

“Em uống chậm thôi, đừng làm bỏng miệng.” Thằng bé này đã đói bao lâu không được ăn cơm rồi? Ngô Nặc không khỏi nhíu mày.

Phong không biết là nghe vào, hay miệng thật sự bị bỏng quá đau, tốc độ chậm lại, nhưng không bao lâu, một chén canh lẫn thịt lớn đã bị nó húp sạch.

Cái bụng teo quắt phồng lên, canh thịt nóng hổi xua tan cái lạnh đêm thu, thân thể run rẩy của nhóc con cuối cùng đã thẳng hơn một chút.

Nó trả chén lại cho Ngô Nặc, hai mắt sáng long lanh nhìn y, tuy trong ngôn ngữ nó học được còn chưa xuất hiện từ vựng như ‘cảm ơn’, nhưng ánh mắt nó đã tràn đầy cảm kích.

Ngô Nặc bị ánh mắt như chó nhỏ của nó nhìn đến đau lòng, nhịn không được vỗ đầu nó nói: “Chỉ cần các em ngoan ngoãn nghe lời, về sau sẽ không để các em đói bụng nữa.” Cái đầu này dính thật, ngày mai nhất định phải bảo đám nhóc này đi tắm rửa sạch sẽ!

Đại nhân vừa mới sờ đầu nó! Sờ đầu nó! Phong ngu người nhìn Ngô Nặc, mũi hơi chua xót__ Từ sau khi mẹ chết, đây là lần đầu tiên có người sờ đầu nó, còn nói sau này sẽ không để nó đói bụng nữa.

Nhìn gương mặt búp bê xinh đẹp có hơi béo xinh, ngôn ngữ thiếu hụt khiến Phong thật sự tìm không ra từ hình dung nào thích hợp để hình dung tâm tình của mình lúc này, mắt nhìn chằm chằm Ngô Nặc, gương mặt gầy gò chân thật lộ ra hai rặng hồng.

Ừm, bắt đầu từ ngày mai không bao giờ gội đầu nữa! ~(≧▽≦)/~

Phong lặng lẽ đưa ra quyết định, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, có lỗi giác mình bị mãnh thú ngắm vào, Phong vô thức quay đầu, bên người chỉ có một con miêu thú mập mạp xinh đẹp, không có mãnh thú nào, cứ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của miêu thú này hình như không hảo hữu lắm… ảo giác sao?

Một nồi canh xương lớn, 22 nô lệ nhỏ mỗi người một chén, rất nhanh đã thấy đáy.

Ăn no uống đủ, ánh mắt các nô lệ nhỏ nhìn Ngô Nặc đã hoàn toàn khác, sợ hãi rụt rè lúc đến đã tan sạch, Ngô Nặc bảo chúng về ngủ, có vài đứa còn lần chần không muốn đi lắm.

Nếu có thể làm nô lệ của Vu Nặc đại nhân thì tốt rồi.

Nô lệ nhỏ tuổi tác hơi lớn chút, trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ.

Đại miêu nhìn bóng lưng chúng, ánh mắt vô cùng bất thiện.

“Bạch, cậu cũng cảm thấy chúng rất đáng thương, đúng không?” Ngô Nặc ôm mèo mập lên.

Đại miêu mài mài răng, không mấy tình nguyện gật dầu, không biết nghĩ đến cái gì, thò cái đầu tròn vo tới trước mặt Ngô Nặc, nhìn y một cái cúi đầu xuống, lại nhìn y một cái, cúi đầu xuống, con mắt băng lam hình như đang thúc giục gì đó.

Đại miêu, đây là muốn mình… vuốt hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK