Thạch Hổ cố nén từng cơn choáng váng do mất máu và đau đớn mang tới, hung hãn đối kháng với đàn sói, chốc lát không dám thả lỏng cảnh giác, trong lòng thầm kêu xong rồi, hắn hiểu rõ kéo dài càng lâu càng bất lợi, nhưng hiện tại ngay cả sức lực để đứng lên hắn cũng không còn, trừ cố gắng kéo dài thời gian, căn bản không có cách nào khác.
May mà con đường này là đường mà đội đi săn thường đi để về bộ lạc, nếu may mắn gặp được đội đi săn của bộ lạc, hắn và Bạch sẽ được cứu.
Ôm chút may mắn đó, Thạch Hổ thật sự chống đỡ được đến lúc đội đi săn phát hiện.
Mười mấy con sói hoang căn bản không phải đối thủ của chiến sĩ thú nhân, từ thật xa ngửi được mùi của thú nhân, sói đầu đàn đành không tình nguyện dẫn đàn sói trốn vào rừng.
Đàn sói đương nhiên không muốn từ bỏ con mồi sắp dâng tới miệng, dưới mệnh lệnh của sói đầu đàn, toàn bộ trốn trong khoảnh rừng không xa, ôm một chút may mắn quan sát tình huống.
Đáng tiếc, hôm nay vận may của chúng đã định là không tốt lắm.
Chị của sư tử con Văn từ thật xa đã ngửi được mùi máu nồng nặc, nhận ra là mùi của tộc nhân, lập tức ném con mồi trên lưng xuống, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới.
Thạch Hổ đã là nỏ mạnh hết đà, nhìn thấy tộc nhân, dây cung căng chặt trong lòng thoáng cái đứt phựt, chỉ kịp thông báo một câu, hắn và Bạch gặp linh cẩu của bộ lạc Hàn Nham, rồi ngất đi.
Người đội đi săn nhanh chóng chạy tới, mọi người cùng ra sức, vác Thạch Hổ lên lưng Văn, sau đó mới phát hiện Bạch được Thạch Hổ giấu dưới bụng.
Bạch vẫn là bộ dáng ấu thú, màu lông trắng xinh đẹp đã bị máu nửa khô nhuộm thành màu nâu đỏ, hơi thở yếu ớt, hai chân một trước một sau mềm rũ xuống đều đã gãy xương.
Thú nhân kiểm tra thương thế cho nó vừa kiểm tra vừa lắc đầu thở dài, thương thế như vậy đối với một ấu thú mà nói, thật sự quá nặng, cho dù là đại vu chỉ sợ cũng…
Đúng như thú nhân đó dự kiến, đại vu thấy Bạch bị thương thành thế này, lòng đã lạnh hơn nửa. Nếu Bạch là thú nhân thành niên còn dễ nói, thú nhân thành niên thân thể cường tráng năng lực khép vết thương vô cùng mạnh, cho dù gãy xương, dùng một chút vu dược, rất nhanh có thể khỏe lại. Năng lực khôi phục của ấu thú nhân mạnh hơn trẻ em thuần nhân rất nhiều, nhưng so với thú nhân thành niên thì kém xa, hơn nữa có rất nhiều vu dược hiệu lực mạnh, thú nhân thành niên có thể dùng, ấu thú nhân dùng không những không trị được bệnh ngược lại còn dễ làm bệnh thêm nặng.
Cha mẹ Bạch mất sớm, từ nhỏ đã theo đại vu, trên cơ bản là một tay đại vu nuôi lớn. Đại vu cả đời không lấy vợ, không có đời sau, tuy thường xuyên trêu Bạch, thỉnh thoảng còn xấu xa ức hiếp nó, nhưng trong lòng sớm đã xem Bạch là con của mình.
Mắt thấy khí tức của Bạch càng lúc càng yếu, đại vu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cho Bạch dùng một lượng lớn vu dược, lại thêm một liều bí dược có được trên đại lục lúc ông đi du lịch hồi còn trẻ.
Loại bí dược này là một thụ nhân vô cùng thân thiện tặng cho ông, có hiệu quả kỳ diệu với trị thương.
Nhiều năm trôi qua rồi, bí dược năm đó thụ nhân tặng cho đại vu sớm đã không còn bao nhiêu, đại vu lấy bí dược ít nhất còn có thể dùng khoảng năm lần, đổ hết toàn bộ vào trong vu dược của Bạch. Con nhà mình, thì cứ thiên vị vậy đó ╮(╯▽╰)╭.
Đại vu bưng chén chứa đầy vu dược, vừa dùng gậy gỗ nhỏ màu vàng khuấy, vừa nhắm mắt thấp giọng niệm chú, tốc độ khuấy càng lúc càng nhanh, nước thuốc đen kịt vậy mà dần hiện lên từng đường sáng vàng nhạt. Không giống với mùi thuốc hơi thối bình thường, lúc ánh sáng dần thịnh, trong chén dần tỏa ra một mùi hương thảo mộc nồng đậm.
Mấy thú nhân lặng lẽ thủ trong phòng đại vu, ngửi được mùi thuốc này, đều không hẹn mà cùng chấn động tinh thần, cảm giác mệt mỏi lập tức biến mất, bất giác nhắm mắt lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Đại vu niệm xong chữ cuối cùng trong chú ngữ, ánh sáng trong chén gỗ bùng mạnh, một lát sau, ánh sáng tan hết, nước thuốc đen kịt trong chén vậy mà đã biến thành trong vắt như nước, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê người.
Thành rồi.
Thủy Sa đi theo đại vu đã hơn mười năm, đã rất ăn ý, chỉ cần một ánh mắt của đại vu, cô sẽ biết phải làm gì.
Cô ôm Bạch, dùng sức tách miệng nó, phối hợp với đại vu từng chút một rót vu dược vào miệng nó.
Bạch bị thương nặng gần chết, nhưng nó không cam tâm, dục vọng cầu sinh trong ý thức cực mạnh. Vu được vào miệng từng chút một, bản năng cầu sinh tựa hồ có thể phát giác được một đường sinh cơ, dưới sự thôi thúc của bản năng, Bạch không có bất cứ kháng cự nào tùy ý họ rót dược, dùng chút sức lực cuối cùng, nuốt dược vào bụng, dược rót được một nửa, thậm chí Bạch còn vô thức phối hợp. Từng hớp từng hớp tự liếm nước thuốc, rất nhanh một chén vu dược đã được uống hết.
Chỉ cần có thể uống được thì cứu được!
Đại vu rất có lòng tin với bí dược thụ nhân cho mình, trên gương mặt già nua mệt mỏi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười như trút gánh nặng.
Vu dược đã thêm bí dược, tốc độ phát huy tác dụng cực nhanh. Bạch mới vừa uống thuốc xong, hô hấp đã bình ổn hơn rất nhiều, nhịp tim yếu ớt cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong nhà Thạch Hổ chỉ có nô lệ không có nữ chủ nhân, trong nhà Bạch chỉ có một tiểu thuần nhân mới nhặt về hai ba ngày, sau khi hai người được cứu về, không có ai nhớ ra phải mau chóng thông báo cho gia đình cả hai.
Lục là thấy trời đã sắp tối, Thạch Hổ còn chưa về, trong lòng rất lo lắng, muốn ra ngoài đợi chủ nhân nhà mình. Có người nhận ra hắn là nô lệ của Thạch Hổ, mới cho hắn biết, Thạch Hổ và Bạch gặp phải người của bộ lạc Hàn Nham nên bị thương nặng.
Hắn nghe xong bị dọa điên rồi, ngay lập tức chạy đến chỗ đại vu nhìn Thạch Hổ. Lúc đó vết thương của Thạch Hổ đã được đại vu xử lý, cũng được rót vu dược. Thạch Hổ bị thương nặng mất máu quá nhiều, trên người có vài vết thương sâu thấy tận xương, uống vu được rồi vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lục nóng ruột đi vòng vòng quanh Thạch Hổ, tay chân vô thố rơi nước mắt độp độp. Đại vu không mắng hắn, chỉ bảo hắn đi gọi Ngô Nặc tới.
Cho nên, khi Ngô Nặc qua, Bạch đã uống vu dược, tình huống tạm thời ổn định.
Thạch Hổ và Bạch vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai biết bọn họ làm sao gặp phải bộ lạc Hàn Nham, cũng không biết giữa đường rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Ngô Nặc nhìn mèo mập buổi sáng còn ngoan ngoãn cọ đầu làm nũng trong lòng bàn tay y, chỉ chớp mắt thôi, đã một thân máu không chút sinh khí nằm trên da thú, bộ lông màu trắng bạc bồng bềnh xinh đẹp bị máu khô dính thành từng nhúm, dán lên người, khiến nó có vẻ như gầy đi một nửa, đáng thương muốn chết.
Cho dù chỉ ở chung có ba ngày ngắn ngủi, trong lòng Ngô Nặc đã không có cách nào đơn giản xem đại miêu ngoan ngoãn thân thiết còn có thể nói chuyện với mình là một thú cưng. Huống chi, bản thân đại miêu chính là thú nhân, một ấu thú nhân chưa trưởng thành.
Đột nhiên phải đến thế giới nguyên thủy ngước mắt chẳng ai thân thích, Bạch là ‘người’ đầu tiên Ngô Nặc gặp được, đồng thời cũng là Bạch mang y về bộ lạc Trường Hà, cho y một căn nhà giản dị nhưng có thể che mưa tránh gió, không chút bảo lưu đối đãi với y như người nhà.
Mà y thì sao, tối qua còn lừa Bạch, nói mình là sứ thần cứt chó gì đó, đại miêu cư nhiên thật sự tin tưởng y, một lòng cho rằng mình là thú nhân được sứ thần chọn lựa, mắt sáng rực như đốm lửa.
Đợi đã, chắc không phải vì suy nghĩ ngốc nhếch đó, nên nó mới đi đấu tranh với người của bộ lạc Hàn Nham gì đó chứ?
Không biết tiền nhân hậu quả, trong nỗi buồn của Ngô Nặc lập tức có thêm một chút chột dạ, y đi tới trước mặt Bạch, ngồi xổm xuống, ngón tay cẩn thận sờ bộ mặt dính bẩn của Bạch, nhìn thấy dưới lớp lông của Bạch là vết thương to to nhỏ nhỏ sâu sâu cạn cạn, Ngô Nặc không khỏi đỏ mắt mũi cũng chua xót.
Đại vu thấy Ngô Nặc thương tâm không giống như giả vờ, trong lòng âm thầm gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ nói với y: “Bạch vừa uống vu dược ta nấu, tình huống đã tạm thời ổn định. Ta đã tận lực, nhưng nó có thể khỏi hay không không biết, con mang nó về đi, chăm sóc nó thật tốt.”
Tình huống ổn định là thật, tận lực đương nhiên cũng là thật, về phần có thể khỏi hay không__ đại vu tin tưởng nắm chắc trên chín phần Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm sinh mạng, nếu không, cho dù Ngô Nặc muốn dẫn Bạch đi, ông cũng sẽ không đồng ý.
Sở dĩ đại vu muốn nói thế, thuần túy là muốn thăm dò Ngô Nặc. Nếu Ngô Nặc thật sự là người ứng cử đại vu của bộ lạc lớn ra ngoài rèn luyện, vậy ít nhiều y chắc chắn biết phối một ít vu dược, cũng hiểu nên làm sao chăm sóc thương thế. Nói tình huống nghiêm trọng hơn chút, vừa hay có thể xem thử, rốt cuộc thiên phú của Ngô Nặc thế nào, rốt cuộc biết được bao nhiêu thứ.
Ngô Nặc đương nhiên không biết một đống suy nghĩ của đại vu, nghe đại vu nói thế, tim như bị bóp chặt, vội vàng nói cảm ơn đại vu, đơn giản tạm biệt Lục, rồi ôm Bạch về nhà.
Tuyệt đối không thể trân mắt nhìn Bạch chết!
Dưới ánh trăng, nhìn đại miêu toàn thân thương tích co thành cục ủ trong lòng mình, Ngô Nặc mím chặt môi, trong mắt vụt qua một tia kiên định.
Trở về nhà, Ngô Nặc cẩn thận đặt Bạch lên giường, mò mẫm nhặt chút củi bỏ vào lò đốt, đợi lửa cháy mạnh rồi, lại đổ đầy nước vào nồi đá sạch.
Ngô Nặc chưa từng học qua y học, nhưng vào thời đại tin tức đại bùng phát đó, một vài thường thức y học cơ bản ít nhiều gì y vẫn biết một chút.
Ở thời đại này không có thuốc tiêu viêm, trên người Bạch có nhiều vết thương như thế, nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng sưng lên mưng mủ, tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Cho nên, nhiệm vụ cấp thiết lúc này là phải rửa sạch vết máu trên người Bạch, nếu có thể, phải kiếm chút thuốc tiêu viêm và thúc đẩy vết thương mau lành cho Bạch.
Chỉ là phải xem thử trong hệ thống có thể mua được không, và không biết hơn 1200 điểm tích phân rốt cuộc có đủ không… với ‘vật giá’ lừa đảo của hệ thống, thật đáng lo.
Ngô Nặc lo âu nặng nề nấu nước, lại lo lắng lửa trong lò văng ra có thể đốt nhà, nửa bước cũng không dám rời. Đầu óc mãi suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ được, đại miêu đang hôn mê thân thể đột nhiên chậm rãi tỏa ra ánh sáng màu bạc, ánh bạc từng chút từng chút sáng hơn…
Đợi khi Ngô Nặc chú ý thấy trong nhà có thêm một vật thể phát sáng, ánh bạc chợt bùng lên, ánh sáng chói mắt khiến hai mắt Ngô Nặc đau đớn phải nhắm lại theo bản năng.
Một lát sau, đợi Ngô Nặc mở mắt ra lần nữa, trên giường làm gì còn bóng dáng đại miêu, thay vào đó, là một… thiên sứ trần trụi.
Đầu Ngô Nặc ầm một tiếng, y thề rằng y thật sự nhìn thấy thiên sứ, loại có cánh đó!