Yến Trân đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được kẻ gian ác này rời đi, vội vàng vọt vào trong phòng, dùng sức đỡ Trần Hà Thu dậy nằm trên giường, vỗ nhẹ một bên mặt không bị thương của cô; “Hoa Hồng, Hoa Hồng, tỉnh..”
Trần Hà Thu chậm rãi mở mắt, lâu lắm mới nhận ra kêu một tiếng: “Chị Trân…”
“Ừ.” Chị Trân thở dài, mỗi lần nhìn thấy cô đều có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, chẳng lâu sau, cô cũng bị cái tên đàn ông xấu xa kìa lừa đến không còn xu dính túi, bị bán đến hộp đêm Dạ Yến, bị tra tấn vô cùng thê thảm, bất tri bất giác muốn giúp cô gái đáng thương này: “Em tỉnh lại một chút, em không thể ở lại Dạ Yến được, Nguyễn Hoàng Phúc có thể về bất cứ lúc nào, mau thu dọn một chút, chị sẽ cho người đưa em rời đi.”
Trần Hà Thu tuyệt vọng lắc đầu: “Không được, em không thể đi, nếu em đi anh ta sẽ trút giận lên cả nhà em.”
“Giữ mạng quan trọng hơn!” Chị Trân lấy một bộ quần áo trong ngăn tủ ra đưa cô thay, gọi một người đàn ông hầu rượu đến, nói với Trần Hà Thu: “Cũng không xa là bao, ở đây có điện thoại của chị cùng một ít tiền. Đi nhanh!”
Người đàn ông hầu rượu nhét cô lên xe, giẫm chân ga hòa vào dòng xe cộ, bảy rẽ tám ngoặt tránh né theo dõi, thẳng một đường đi đến bến xe.
Đinh…. – tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Hà Thu nhìn người gọi đến vội vàng nhận máy: “Tuấn!”
“Chị! Trường học phải nộp học phí bù, không phải lần trước em nói với chị rồi sao? Sao em vẫn chưa nhận được?”
Trần Hà Thu giật mình ngồi xuống lau mặt: “Xin lỗi, xin lỗi, gần đây chị bận làm quá nên quên mất. Cần bao nhiêu tiền?”
“Sáu mươi triệu!”
Cô nhíu mày: “Nhiều như thế sao…”
“Sáu mươi triệu mà nhiều? Chị, không phải chị nói chị đi làm trong hộp đêm cao cấp sao? Có chút tiền ấy mà cũng không xoay được?” Trần Minh Tuấn hờn giận nói: “Hơn nữa anh rể có tiền như vậy, sáu mươi triệu với anh ta cũng chỉ như mưa bụi mà thôi, chị không muốn nộp học phí thì có!” Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé!
Trần Hà Thu bị em trai nói cho một trận đau lòng, an ui nói: “Không phải, chị cũng chỉ có một người em trai là em, sao có thể không muốn cho em tiền được. Em đừng vội, trong hôm nay chị nhất định sẽ chuyển tiền cho em, được không?”
Sau khi nói mấy câu dỗ dành Trần Minh Tuấn mới lẩm bẩm ngắt máy, Trần Hà Thu hạ cửa xe xuống làm cho gió lạnh lùa vào, thần trí cũng thanh tỉnh rất nhiều: “Anh à, phiền anh đưa tôi qua về Dạ Yến đi.”
Người đàn ông nhíu mày “Nhưng chị Trân….”
“Không sao đâu, tôi nói với chị Trân rồi.”
Người đàn ông thấy cô kiên trì đành quay đầu xe đi về Dạ Yến.
Trường mà Minh Tuấn học là trường quý tộc, không chỉ học phí đắt đỏ mà còn rất nhiều loại phí hỗn tạp khác, cô kiếm tiền ở Dạ Yến này nửa năm nay đa phần đều cho Minh Tuấn, trong túi tiền chưa từng có quá trăm nghìn.
Vé máy bay?
Chỉ sợ ngay cả vé xe lửa cô cũng không mua nổi, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Nguyễn Hoàng Phúc…
Chỉ cần cô còn sống, Nguyễn Hoàng Phúc chỉ biết tra tấn cô, Minh Tuấn cũng sẽ bình an mà thi vào đại học, cô sẽ cố gắng đưa nó ra nước ngoài học, không bao giờ phải chịu sự kiềm chế của Nguyễn Hoàng Phúc nữa.