Trong khoảnh khắc, sắc mặt cô trắng bệch, dốc sức lắc đầu, nhưng mà hai chân tê rần không đứng dậy nổi. Cô cố sức bò đến chân Nguyễn Hoàng Phúc, hèn mọn cầu xin: “Hoàng Phúc, em van xin anh, em đang có thai, chờ sau khi em sinh con xong, anh muốn hành hạ em thế nào cũng được…”
Nguyễn Hoàng Phúc đá văng cô ra: “Đây là cô nợ An Như, cô phải trả cho cô ấy như thế!”
Giương mắt nhìn nhóm vệ sĩ, nói: “Dẫn đi.”
Mắt thấy vệ sĩ đã sắp tới bắt cô, Trần Hà Thu khóc lớn, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: “Hoàng Phúc, em dập đầu trước anh, anh buông tha đứa bé đi, em van xin anh…”
Cộp, cộp, cộp…
Trán đập xuống đất vang lên tiếng trầm đục. Nguyễn Hoàng Phúc lại thờ ơ lạnh nhạt, không hề bị lay động.
Không biết làm sao, Trần Hà Thu lại đổi hướng liên tục dập đầu trước bài vị của Trần An Như, khóc không thành tiếng. “Chị cả, là em sai, là em không đúng, em xin lỗi chị, em xin lỗi chị. Chị ở trên trời có linh thiêng thì khuyên nhủ Hoàng Phúc đi, có được không, em van xin chị đó chị cả… A…”
Da đầu chợt đau đớn, Nguyễn Hoàng Phúc nắm lấy tóc của cô làm cô ngóc đầu lên, tay kia siết chặt cổ của cô: “Đừng tưởng rằng nói lời xin lỗi thì sẽ không sao, nợ cô thiếu An Như vĩnh viễn không thể trả hết!”
Rồi anh quay đầu lớn tiếng với vệ sĩ: “Các anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì!”
“Khụ khụ…” Trần Hà Thu bị ném mạnh xuống đất, ho liên tục, cổ họng đau rát. Bọn vệ sĩ đè lưng cô xuống đất, dùng dây thừng lớn trói tay chân cô lại, hỏi: “Tổng giám đốc Nguyễn, đưa cô ấy đến hộp đêm… để tiếp khách ạ?”
Rốt cuộc vẫn là người phụ nữ của Tổng giám đốc Nguyễn, bọn vệ sĩ không dám làm việc tùy tiện, vẫn là hỏi rõ thì tốt hơn.
Hai mắt Nguyễn Hoàng Phúc ẩn chứa nguy hiểm mà nhíu lại: “Hộp đêm làm ăn cái gì còn cần tôi nói à?”
“Hiểu rồi, chúng tôi sẽ nói rõ với ông chủ Dạ Yến.””
Dù Trần Hà Thu đau khổ cầu xin nhiều lần, anh cũng không tha thứ. Cô thảm hại lại bị ném lên xe, được đưa thẳng đến tầng hầm hộp đêm Dạ Yến vừa dơ vừa hôi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, có người nắm tóc cô kéo cô lên, có chút bất bình mà nói: “Đây là người mới tới? Dáng vẻ cũng không tệ.”
“Nếu là người mới tới, hiển nhiên phải dạy một chút quy tắc trước.” Tiếng nói còn chưa dứt, một cái tát mạnh đã tát lên mặt Trần Hà Thu, tát đến cô lăn ra ngoài thật xa.
Trần Hà Thu bị trói, tay chân không thể động đậy, trong lỗ tai vang lên tiếng ong ong, “Các cô muốn làm gì?”
“Làm gì?” Giọng nói cay nghiệt của phụ nữ vang lên, cô ta dùng gót giày nhọn đạp vào mặt cô, lập tức máu chảy ra: “Mày lớn lên xinh đẹp như vậy, để mày ra ngoài tiếp khách thì sau này khách chỉ chọn mày, sao chúng tao có thể kiếm tiền được nữa?”
Trần Hà Thu cắn răng, trong miệng dâng lên mùi sắt rỉ tanh tanh, “Tôi sẽ không nhận khách, các cô biết tập đoàn Nguyễn Thị chứ? Tôi là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị!”
“Ha ha, nóng đến mơ hồ rồi à?” Người phụ nữ cười duyên, lại tát thêm một cái, “Tao rất sợ đó nha. Nếu mày là mợ chủ nhà giàu thì sao chồng mày còn đưa mày đến nơi này để mua bán da thịt giống tao?”
Trần Hà Thu cứng họng, danh phận mợ chủ nhà giàu này, vốn thuộc về Trần An Như.
“Cô ba da mịn thịt mềm cũng muốn xuống biển cướp miếng ăn của chúng tao à? Vẽ hoa lên mặt cô ta đi!” Lại một người phụ nữ đi tới, vừa nhìn thấy mặt Trần Hà Thu thì lại tức giận mà không có chỗ xả.
Móng tay bén nhọn cấu lên mặt cô, máu nóng từ chỗ đó chảy ra.