“Anh là đi bàn chuyện công việc.” Anh chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi xuống đó đi, em như vậy khiến anh không thể làm việc.”
Trần Linh Nhi cười, ôm lấy cổ anh rồi ngồi vào lòng anh: “Em hôm nay qua đây, vốn dĩ chính là không định để anh phải làm việc vất vả nữa……”
Anh đối phó với cô được một lúc, thực sự thấy rất chán nản: “Được rồi, anh còn có việc phải xử lý, đây là thẻ không giới hạn, em thích gì thì mua.””
Trần Linh Nhi nhận lấy thẻ vô thời hạn đi ra cửa, vừa không cam lòng lại có chút đắc chí.
Chỉ cần có câu nói kia của chị cả trước khi chết, Nguyễn Hoàng Phúc sẽ luôn đối tốt với cô, cho dù cô có làm nên chuyện tày trời gì, anh cũng không trách cô.
Trong số ba người con gái của gia đình họ Trần, An Như thì đã chết, còn Trần Hà Thu thì từng ở tù, chỉ còn Trần Linh Nhi cô là sống thoải mái nhất, chỉ tưởng tượng như vậy thôi cô đã cảm thấy vô cùng vui vẻ, lập tức gọi một chiếc xe taxi chở cô đến trung tâm thành phố đi mua sắm.
Tập đoàn Ngô thị gần đây nhờ có những dự án mới nên vô cùng phát triển, Trần Hà Thu trước bữa trưa phải trở về công ty, nghỉ buổi chiều rồi mới tập trung vào công tác.
Kiến thức chuyên môn của cô rất xuất sắc, phong cách thiết kế lại không chỉ giới hạn trong khuôn khổ truyền thống, cô cũng bớt đi vài phần cứng nhắc, mang theo vài phần linh động. Một số nhà thiết kế cũ trong công ty đánh giá rất cao về năng lực của cô, Trần Hà Thu cô còn làm việc rất chăm chỉ.
Nhưng khi Ngô Nhật Lâm vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Trần Hà Thu đang ngồi ở văn phòng, liền hỏi: “Về rồi à?”
Trần Hà Thu đứng lên: “Chào Tổng giám đốc Ngô, dạo này công ty bận nhiều việc, tôi cũng muốn hòa nhập cuộc sống mới càng sớm càng tốt.
Ngô Nhật Lâm nhìn dáng vẻ của cô, cũng nhìn không ra có cái gì khác thường ngày nên có chút kinh ngạc, chuyện của cô và Nguyễn Hoàng Phúc anh ta cũng biết qua chút ít, hôm qua Nguyễn Hoàng Phúc đích thân gọi điện cho anh nói là để Trần Hà Thu đến tập đoàn làm việc. Lúc đó anh còn có linh cảm không tốt, vì sợ cơn hận Nguyễn Hoàng Phúc không có cách nào hóa giải.
Nói thật, bản thân anh ta cũng rất thích con người của Trần Hà Thu, ít nói, trầm ổn, hăng hái trong công việc, nói được làm được, nếu cố gắng bồi dưỡng cô thật tốt thì tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
“Được, vậy nếu cô bận thì đi trước đi.”
“Được, cảm ơn Tổng giám đốc Ngô.”
Lòng của Trần Hà Thu có chút lo lắng, cho tới khi buổi chiều tan tầm, phía bên Nguyễn Hoàng Phúc cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng đợi khi cô ra khỏi công ty thì bị một đám vệ sĩ khiêm tốn chặn lại: “Cô Trần, ông chủ của chúng tôi chờ cô lâu rồi.”
“Ông chủ các người là ai?”
“Tới đó thì cô sẽ biết.” Không giải thích gì thêm, Trần Hà Thu bị vệ sĩ nhét vào xe Lincoln.
Tầm mắt của cô đột nhiên trở nên đen kịt, cô cảm thấy có chút khó chịu.
Sau đó cô nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc kéo cô trở về hiện thực: “Trần Hà Thu…Còn nhớ ông không? Ông là ông Nguyễn đây.”
Ánh mắt của Trần Hà Thu ở trong xe có chút thích ứng với bóng tối, thấy rõ một ông cụ ngồi trước mắt mình, Ông Nguyễn vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy mà hình như thân thể ngày càng hư nhược rồi, mỗi một câu nói thốt ra đều phải thở sâu vào.
Cô gật đầu, gọi ông: “Chào ông nội.”