Người đàn ông này, Trần Hà Thu chưa hề gặp qua.
Ít nhất, trong nửa năm ở Dạ Yến này cô chưa từng gặp qua.
Vốn không quen biết, nhưng anh ta lại ra tay cứu cô, Trần Hà Thu nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích.
Ý cười trong mắt người đàn ông càng tăng thêm, thấy hoa hồng trên má phải của cô càng thêm xinh đẹp, khen ngợi nói: “Chậc chậc, thật quá đẹp…”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn cô chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng, mang theo vẻ biết rõ tất cả, “Tổng giám đốc Lê quen cô ta bao lâu rồi?”
Tổng giám đốc Lê gõ cằm suy nghĩ một chút: “Không ngắn.”
Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng: “Vậy có lẽ Tổng giám đốc Lê đã nhận lầm người rồi. Nửa năm trước, cô Hoa Hồng đây còn là vợ trước của tôi.”
Không riêng Tổng giám đốc Lê, ngay cả tổng giám đốc Triệu và những người xung quanh đều giật mình trợn to mắt mà nhìn.
Nguyễn Hoàng Phúc duỗi tay ra, dễ dàng kéo cô ra khỏi lồng ngực của Tổng giám đốc Lê, “Mọi người cứ từ từ chơi, tôi có lời muốn nói với cô ta.”
Anh không nói gì mà kéo cô đi đến nhà vệ sinh nam.
Có mấy người đàn ông đang ‘Giải quyết’ ở bên trong thấy cô đi vào thì vội vàng kéo quần lên.
“Đi ra ngoài.” Gương mặt của Nguyễn Hoàng Phúc ở thành phố Hà Nội không ai không biết. Mấy người đàn ông còn chưa kéo quần lên đã ảo não chạy ra ngoài.
Rầm.
Nguyễn Hoàng Phúc đạp cửa nhà vệ sinh nam, giật tóc cô, kéo cô lại tấm gương đặt trên bồn rửa tay: “Hoa Hồng? À, Trần Hà Thu chứ, cô nghĩ tôi không dám giết cô sao?”
Ánh mắt của hai người nhìn nhau trong gương. Qua một hồi lâu, Nguyễn Hoàng Phúc càng lạnh lùng hơn, giống như một con sư tử dũng mãnh đang thủ thế chờ đợi, chỉ cần một giây sau sẽ nhào lên xé cô thành từng mảnh nhỏ, ăn như gió cuốn.
Trần Hà Thu giống như bị bỏng, nhanh chóng cụp mắt xuống không dám đối mặt với anh nữa. Cả người run rẩy vì sợ hãi, trên huyệt thái dương, mạch máu đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy khỏi cổ họng.
“Sao, điếc à?” Trên đầu truyền đến cơn đau đớn, Nguyễn Hoàng Phúc kéo tóc cô, buộc cô phải đối mặt với anh: “Hay bị câm?”
Trần Hà Thu không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể khẽ nghẹn ngào.
Nguyễn Hoàng Phúc dựa gần sát vào cô, gần như cắn lỗ tai cô. Từng chữ lạnh lẽo thấu xương vang bên tai cô: “Nếu không nói thì tôi sẽ thật sự biến cô thành người câm!”
“Tôi nói…”
Nhưng cô có thể nói gì? Tim Trần Hà Thu trầm xuống, cổ họng như bị bông vải chặn lại, hồi lâu cũng không nói được chữ nào.
“Trần Hà Thu, cô thật ti tiện!” Tay lớn của anh từ từ nắm chặt tóc của cô, đau đớn làm cô rơi nước mắt: “Đường đường là cô chủ của nhà họ Trần lại đến hộp đêm bán thân? Cô thật bẩn thỉu!”
Nói xong, lập tức mở vòi nước ở bồn rửa tay, nắm tóc cô ấn vào.
“Ọc ọc…” Cả khuôn mặt của Trần Hà Thu bị nhấn vào trong nước, cảm giác ngạt thở sắp chết từ từ dâng lên. Cô vùng vẫy dữ dội, nhưng từ từ tay cũng không còn sức nữa, cuối cùng không giãy nữa.
Cô gần như nghĩ mình sắp chết thật rồi, mới được Nguyễn Hoàng Phúc kéo ra ngoài, ném xuống đất.