Trần Hà Thu cười lắc đầu: “Không đâu, trong tay tôi còn chưa hoàn thành dự án căn hộ Bạch Lĩnh, tôi sợ nếu như nhận sẽ rất dễ bị phân tâm.”
“Vậy thì không có đâu, bên phía Tổng giám đốc Lê về cơ bản đã phê duyệt thiết kế của căn hộ Bạch Lĩnh, những lần chỉnh sửa tiếp theo cũng sẽ ít đi, khối lượng công việc cũng sẽ không lớn. Trần Hà Thu à, dự án mới là một cơ hội tốt, tiền thưởng thật sự rất khả quan đó, thiết kế chính là sân chơi lớn nhất trong nước, đối với một kiến trúc sư mà nói thì đó là một thử thách không nhỏ, cô không phải luôn muốn học hỏi và rèn luyện bản thân sao?”
Nói thực, Ngô Nhật Lâm đã thuyết phục được cô đến tám chín phần.
Dự án căn hộ Bạch Lĩnh giống hệt với đồ án tốt nghiệp của cô, vì vậy công việc hoàn toàn quen thuộc, tính thử thách rất nhỏ.
Nhưng sân chơi thiết kế là điều cô luôn muốn làm nhưng chưa bao giờ có cơ hội thực hiện.
Gần như không có chút do dự, Trần Hà Thu gật đầu: “Được, tôi tham gia!”
Ngô Nhật Lâm cười, một nụ cười mang theo sự đắc ý khi thực hiện được gian kế, sau đó đưa cho cô một tờ mẫu đăng ký: “Điền vào rồi đem đến văn phòng của tôi.”
Buổi chiều hôm đó, Ngô Nhật Lâm ngồi trong văn phòng chọn lọc các bản đăng ký.
Lấy đơn đăng ký cho nhà thiết kế lớn có tư cách lâu đời nhất ở Ngô thị và đặt nó sang một bên, điều này có nghĩa là được chọn, sau đó tìm nửa ngày mới tìm ra bản đăng ký của Trần Hà Thu, cùng đặt chung chỗ với nhà thiết cũ lâu năm kia.
Trợ lý vẫn có chút băn khoăn: “Tổng giám đốc Ngô, mặc dù Trần Hà Thu này có tài năng, nhưng dù sao kinh nghiệm làm việc cũng không đủ, lần này lợi nhuận mà tập đoàn Nguyễn Thị dành cho chúng ta không nhỏ, nhưng mà kêu Trần Hà Thu đi có phải là quá không an toàn không?”
“Cậu biết cái gì.” Ngô Nhật Lâm thở dài, “Lẽ nào cậu không phát hiện ra, từ khi Trần Hà Thu đến công ty chúng ta, Tổng giám đốc Lê và Tập đoàn Nguyễn Thị đều đem lợi ích đến cho công ty chúng ta sao?”
Trợ lý sửng sốt: “Ý của anh là…”
“Đó là một câu chuyện sáo rỗng giữa hai người đàn ông cạnh tranh một người phụ nữ, nhưng tôi không ngại trở thành người đánh cá kiếm lợi ở giữa, chỉ cần Trần Hà Thu vẫn ở công ty chúng ta, hai ông lớn này sẽ không ngừng việc hợp tác với chúng ta, có tiền sao lại không kiếm chứ?”
Trước khi tan làm, các thành viên trong nhóm của dự án mới đã được công bố.
Những nhân viên được chọn là những nhân viên xuất sắc nhất trong từng bộ phận, phòng thiết kế cũng vậy, nhưng lại còn có thêm một nhân viên mới vào làm chưa được bao lâu là Trần Hà Thu.
Ngô Nhật Lâm cười ha ha: “Bên A hi vọng tối nay có thể gặp các thành viên trong đội chúng ta, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Trần Hà Thu ngồi xe của Ngô Nhật Lâm để đi qua đó, đi cùng còn có hai đồng nghiệp nữa.
Khi bọn họ vào chỗ ngồi, người bên A vẫn chưa có ai tới, nhận tiền của người ta, thì chờ đợi cũng là việc nên làm.
Trần Hà Thu lần đầu tiên tham gia bữa cơm xã giao kiểu này, vì vậy khó tránh có chút khó chịu, chỉ nghĩ đến việc đừng làm mọi người xấu hổ là được.
“Bên A tới rồi!”
Trần Hà Thu vội vàng đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của “Bên A”, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
Nguyễn Hoàng Phúc cả người đều mặc đồ đen, màu mang tính biểu tượng của anh, phía sau còn có mười mấy cấp dưới đi theo, một đường đi tới đây đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
Thậm chí ngay cả mỹ nhân bên bộ phận kiểm toán của công ty cũng không khỏi ngây người ra.