Hoàng Thúy Vân trộm nhìn cô: “Nhưng mình có thể cho cậu một cơ hội khác để cả ơn mình.”
“Là cái gì!”
“Sau khi cậu tan làm thì đi dạo phố với mình.”
Trần Hà Thu nghĩ trong lòng ‘chắc là đi theo để xách tiếp đồ thôi’, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Buổi chiều lúc cô đang làm việc, Hoàng Thúy Vân ngồi kế bên chơi game cũng không đeo tai nghe.
“Trần Hà Thu à, cậu nhìn này, đây là bạn trai của mình Lý Trạch Ngôn, cậu xem có đẹp trai không?”
Trần Hà Thu nhìn thấy ảnh nhân vật truYến Trânh trên điện thoại, trong đầu ghi nhớ các số liệu vừa rồi, qua loa nói: “Ừm, đẹp lắm.”
“Cậu có thể khen một cách chân thành được không hả.”
“…Rất đẹp trai.”
Hoàng Thúy Vân cũng hết nói nổi một người cuồng công việc như Trần Hà Thu, đành tiếp tục vùi đầu chơi game.
Mà Trần Hà Thu trước khi tan làm cũng nhanh chóng làm xong bản thiết kế rồi gởi qua mail cho Ngô Nhật Lâm.
Hoàng Thúy Vân nhìn đồng hồ thấy tới sáu giờ liền kéo Trần Hà Thu ra ngoài: “Đi mau đi mau, lúc này là giờ cao điểm nếu đi trễ sẽ không kịp mất.”
Trần Hà Thu bị cô kéo đến lảo đảo: “Mua đồ mà như đuổi theo thời gian vậy à”
Hoàng Thúy Vân nhét cô vào xe, khởi động xe: “Đương nhiên là không vội mua đồ nhưng lại có cuộc hẹn gấp.”
“Cậu hẹn hò với người ta rồi mang theo mình làm gì?”
“Là cậu đó, Trần Hà Thu à, cậu nghe mình nói, hiện tại cậu đã có công việc ổn định, tiền lương cũng cao, là lúc rũ bỏ quá khứ, sau đó tìm cho bản thân một người đàn ông đáng để gởi gắm. Hôm nay trên du thuyền có một bữa tiệc rất hoành tráng, những người tham gia điều là người quyền quý, mà cậu vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy nhất định sẽ tìm được một người vừa đẹp trai vừa tốt hơn cái tên Hoàng Phúc kia.
Sự nhiệt tình của Hoàng Thúy Vân khiến cho Trần Hà Thu có chút bất đắc dĩ.
Cũng không cách nào từ chối ý tốt của cô được.
Cô đỡ trán: “Vậy có đẹp trai như Lý Trạch Ngôn của cậu không?”
Không nghĩ tới Hoàng Thúy Vân sẽ trở mặt: “Anh ấy là của riêng mình thôi! Cậu đừng hòng chiếm được anh ấy.”
Hoàng Thúy Vân trực tiếp láy xe đến cửa hàng bán đồ xa xỉ, vươn mấy ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh của mình chỉ vào mấy chỗ đồ: “cái này, này nữa, còn có cái này, này, toàn bộ lấy hết đưa cho cậu ấy thử.”
Trần Hà Thu ôm một đống quần áo bị Hoàng Thúy Vân đẩy vào phòng thay đồ, lúc bước ra cô vẫn ôm lấy thêm một mớ đồ nữa.
Hoàng Thúy Vân nói: “Sao cậu không chịu thay?”
Trần Hà Thu lúng túng nói: “Mình có thay đồ, thật sự đó, nhưng mà mấy bộ đó không có hợp với mình. Thúy Vân, mình biết cậu đối xử tốt với mình nhưng mình thật sự không cần mà, chúng ta nên đi thôi…”
“Không được, mình không thể để cho cái tên tra nam kia sống tốt được, cậu biết không, tối hôm qua mình đã nhìn thấy…”
“Nhìn thấy cái gì?”