Thế mà lại là Đốc Sát Sứ!
Tô Phạm đã từng nghe nói tới Đốc Sát Sứ đại danh đỉnh đỉnh.
Cũng biết đó là hình ảnh tượng tượng trưng, đại biểu cho thực lực của Toại Nguyên Vương Triều, hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là mỗi một vị Đốc Sát Sứ tu vi thấp nhất cũng phải đến Động Linh tam trọng.
Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta cảm thấy tỉnh táo lại.
Tô Phạm bỗng vu vơ cười giễu một tiếng: “Cái gì mà Huyết Sát Các chứ, gặp phải Đốc Sát Sứ vẫn chỉ có một con đường chết!”
“Thành chủ đại nhân.”
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Thi cung phụng.
Tâm tình Tô Phạm rất rộng rãi, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Thi cung phụng đẩy cửa, thong thả đi vào.
“Thi cung phụng, làm sao vậy?”
Tô Phạm để ý thấy biểu tình của đối phương có vẻ không đúng lắm.
Nhưng Thi cung phụng lại lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra: “Đây là thứ ta mới nhìn thấy ở ngoài đại sảnh phủ, còn xin thành chủ đại nhân xem qua.”
Tô Phạm đi đến trước mặt của lão, đưa tay cầm lấy tấm lệnh bài. Ông ta nhìn chòng chọc vào nó mất mấy giây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Tô Phạm tự lẩm bẩm một tiếng: “Làm sao có thể! Sao hắn ta lại tìm tới đây chứ? Còn nữa, không phải là bên phía Tuyền Thủy quận nói có Đốc Sát Sứ tới sao? Chẳng lẽ còn chưa tiêu diệt Huyết Sát Các kia à?”
Lúc trước ông ta cùng Lâm Thiên Phong nói chuyện với nhau, Lâm Thiên Phong đã từng cho Tô Phạm nhìn thấy tấm lệnh bài ám sát của Huyết Sát Các.
Tấm lệnh bài kia cùng với tấm đang ở trong tay ông ta quả thực là không khác nhau chút nào.
“Thành chủ đại nhân, ngài đây là...”
Thi cung phụng thấy khuôn mặt Tô Phạm cứng ngắc thì không khỏi nghi hoặc hỏi.
Tô Phạm hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Thi cung phụng:
“Vật này là ai để lại? Còn có, từ hôm qua đến bây giờ ngươi có thấy người nào đi vào trong đại sảnh không?”
“Hồi bẩm thành chủ đại nhân, từ hôm qua đến giờ ngoại trừ ta, vẫn chưa thấy bất kỳ kẻ nào bước vào trong đại sảnh.” Thi cung phụng lắc đầu.
Lông mày Tô Phạm nhăn lại: “Vậy ngươi có nhận thấy dấu hiệu nào cho biết có kẻ tới gần đại sảnh không?”
Thi cung phụng lại lắc đầu.
“Vậy hôm qua ta dặn ngươi thông báo cho bốn tòa thành còn lại, tình huống thế nào rồi?”
“Hồi bẩm thành chủ đại nhân, bọn họ đều chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”
“Bọn họ nói "Thành chủ đại nhân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi"!”
Hai mắt Thi cung phụng lóe lên một tia huyết quang, tay phải lấy ra một thanh đoản đao không biết phẩm giai là gì, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào lồng ngực Tô Phạm.
Phốc phốc!
Tròng mắt Tô Phạm trợn trừng, nhưng bây giờ muốn tránh né hoặc phòng ngự cũng không kịp nữa rồi.
Tô Phạm ngây ngốc nhìn Thi cung phụng trước mặt, không hiểu vì sao lão ta lại làm như vậy.
Thi cung phụng từng là người quen cũ của phụ thân ông ta, lúc phụ thân ông ta bất hạnh ngã xuống vì một lần ngoài ý muốn nào đó, Thi cung phụng đã tự nguyện trở thành cung phụng của Kỷ Hành Thành.
Có thể nói ở trong Kỷ Hành Thành, người mà Tô Phạm tin tưởng nhất chính là vị lão giả trước mắt này.
Nhưng người ông ta tin tưởng nhất, lúc này lại...
“Không nghĩ ra được đúng không?”
Trong miệng Thi cung phụng phát ra giọng nữ dịu dàng.
Ở trước mắt Tô Phạm, "Thi cung phụng" dùng tay phải xé rách mặt mình, lộ ra dung nhan của một nữ tử.
Là giả!
Tô Phạm có ngốc mấy cũng đoán ra, vị "Thi cung phụng" trước mắt không phải thật, mà là hàng giả.
“Ngươi, ngươi là người của Huyết Sát Các...”
Tô Phạm cảm nhận sức sống trong cơ thể đang trôi đi một cách nhanh chóng, yếu ớt nói.
“Không sai, tiểu nữ tử chính là Thiên Diện Hồ, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các.”
Nữ tử có khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng hai mắt lại lộ ra huyết quang, có thể thấy đây chính là một đóa hồng có gai.
“Ta có thể hỏi tại sao Huyết Sát Các phải gϊếŧ ta chứ?”
Tô Phạm tự biết hôm nay chắc chắn phải chết nên gan cũng to hơn, bắt đầu can đảm hỏi một câu.
“Được, tiểu nữ tử có thể nói cho ngài biết.” Nữ tử lộ ra bàn tay trắng nõn, che trước miệng.
Thiên Diện Hồ chậm rãi tựa đầu tới gần bên tai Tô Phạm, mím môi nói khẽ: “Bởi vì gϊếŧ ngài, các chủ của chúng ta mới có thể vui vẻ a!”
Tay phải Thiên Diện Hồ tiếp tục nắm chặt đoản đao đang cắm trên lồng ngực Tô Phạm, nhấn mạnh xuống!
Phập!
Đường đường một vị thành chủ, một gã cao thủ Uẩn Linh cảnh hậu kỳ lại mất mạng ngay trong phủ thành chủ của mình.
Giải quyết xong, Thiên Diện Hồ rút vũ khí của mình ra khỏi ngực Tô Phạm.
Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ thưởng thức, nhìn huyết dịch đậm đặc còn dính trên đoản đao, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ tươi.
Phía sau Thiên Diện Hồ xuất hiện bốn bóng đen.
Bốn bóng đen này chính là bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân trong Huyết Sát Các.
Trước khi bọn họ rời đi, Dạ Mệnh đã phân công xong hết.
Vì để đảm bảo sẽ không có sai sót nào xảy ra, hắn để một gã sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân mang theo bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân đến một thành.
Bốn người nhìn thấy Thiên Diện Hồ thì cùng nửa quỳ trên mặt đất.