“Trước đây ta đã từng nói, chỉ cần đại nhân đồng ý giúp ta trả thù thì cho dù có cả đời làm trâu làm ngựa thì ta cũng đồng ý.” Lý Nhị Thành nói.
Toán Loạn Thiên lắc đầu, thành thật nói: “Huyết Sát Các của ta cần phàm nhân có ích gì?”
Lý Nhị Thành im lặng không lên tiếng.
Ngay lập tức Lý Nhị Thành dường như đã nhớ ra điều gì đó.
Từ trong vòng tay lấy ra một mảnh áo giáp đen tuyền.
Đó chính là mảnh áo giáp mà Toán Loạn Thiên trước đây đã từng nói.
“Theo lời của đại nhân, áo giáp gia truyền của ta sẽ thuộc về ngài.”
Không biết tại sao, khi nói ra lời này thì ánh mắt của Lý Nhị Thành có phần né tránh.
Sau khi Toán Loạn Thiên nhận lấy mảnh áo giáp thì trong mắt thoáng qua một tia thất vọng mà Lý Nhị Thành khó có thể nhận ra.
Im lặng một hồi, Toán Loạn Thiên nghẹn ngào thốt ra một câu: “Ngươi… Đi đi.”
Lý Nhị Thành cả người run lên.
Nhưng không nói gì hay làm gì cả.
Cứ thế mà chán chường rời khỏi lầu các.
Toán Loạn Thiên nhìn Lý Nhị Thành rời đi rồi lại liếc nhìn áo giáp ở trong tay.
Trong mắt hiện rõ sự thất vọng.
“Bái kiến các chủ!”
Nhìn thấy Dạ Mệnh đột nhiên xuất hiện.
Toán Loạn Thiên bất chợt đứng lên chắp tay thi lễ.
Trong lòng hắn ta bây giờ có thể nói là đã dấy lên một cơn sóng lớn.
Ngài ấy đã nhìn thấy những gì?
Toàn thân Dạ Mệnh lúc này đang tỏa ra một luồng khí chất khó giải thích.
Loại khí chất này… Toán Loạn Thiên quen thuộc hơn ai hết.
Ngạc nhiên thay đó chính là dấu hiệu của cao thủ Động Linh Cảnh sắp tiến vào Dưỡng Thần!
Không ngờ rằng chỉ hai ngày không gặp mà tu vi của Dạ Mệnh lại vượt xa mình nhiều đến như vậy!
Tuy nhiên, Dạ Mệnh bây giờ không có tâm trạng tốt gì để tán gẫu với người khác.
Bởi vì tâm trạng tốt của hắn đã bị phá hỏng vào khoảnh khắc vừa nãy.
Giọng điệu của Dạ Mệnh ngập tràn vẻ nghi ngờ: “Ngươi cảm thấy cách làm của mình là đúng sao?”
Toán Loạn Thiên cúi đầu xuống: “Mong các chủ giáng tội.”
Thấy vậy, Dạ Mệnh lắc đầu: “Nếu có lần sau, không cần ta phải nói hậu quả là gì nữa đúng không?”
Toán Loạn Thiên quỳ xuống hướng về phía Dạ Mệnh: “Cám ơn đặc xá của các chủ, Loạn Vân tuân mệnh!”
…
Ở mặt khác.
Lý Nhị Thành đã trở về nhà.
Sau khi khoá cửa phòng lại thì nhìn quanh và phát hiện không có gì bất thường.
Từ trong vòng tay lấy ra một mảnh áo giáp giống y hệt với cái vừa đã đưa cho Toán Loạn Thiên.
Bây giờ đến kẻ ngốc cũng có thể đoán ra rốt cuộc vừa nãy hắn ta đã làm những gì.
“Thứ mà tiên nhân cũng muốn lấy thì nói không chừng bên trong có lẽ có cách khiến con ta sống lại, chỉ cần con của ta sống lại, đến lúc đó mới chịu đòn nhận tội với tiên nhân cũng không muộn. Đến lúc đó cho dù là hồn bay phách lạc thì ta cũng không chút oán hận.”
Lời nói của Lý Nhị Thành khiến cho người khác phải kinh ngạc!
Hoá ra trước đó hắn ta đã lấy hai mảnh áo giáp trông không khác nhau gì nhiều.
Một cái thật và một cái giả.
Cái giả đã đưa cho Toán Loạn Thiên, còn cái thật thì giữ cho bản thân mình.
Thảo nào Toán Loạn Thiên lúc đó lại thất vọng như vậy.
Chắc chắn Toán Loạn Thiên đã nhìn ra hành động nhỏ đó của Lý Nhị Thành.
Tuy đã nhìn ra nhưng Toán Loạn Thiên cũng không chút động tĩnh, để mặc đối phương đánh tráo như vậy.
Nếu đổi lại là Dạ Mệnh.
Tuy trong lòng biết rằng đối phương có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó nhưng hắn vẫn sẽ lựa chọn đánh chết hắn ta bằng một chưởng!
Giao dịch chính là giao dịch, không được phép có chút tình cảm riêng nào cả!
Nếu không phải Toán Loạn Thiên có tác dụng cực lớn với mình, đổi lại là những người bình thường khác thì hắn đã gϊếŧ gà dọa khỉ, bảo hệ thống cho hắn ta tiêu tan từ lâu rồi.
“Báu vật này rốt cuộc mở ra bằng cách nào vậy?”
Lý Nhị Thành vừa suy ngẫm chưa được bao lâu thì dùng tay phải ôm lấy ngực, lộ ra vẻ mặt đau khổ và gớm ghiếc.
“Chuyện gì vậy? Ta, ngực của ta đau quá… Cảm giác như có thứ gì đó đang bốc cháy trong lồng ngực của ta vậy…”
Áo giáp trong tay Lý Nhị Thành rơi xuống đất.
Hai chân quỳ xuống đất, còn hai tay thì ôm chặt lấy ngực.
“Á!”
Toàn thân Lý Nhị Thành đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.
Ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời, lập tức bao trùm lấy toàn thân của Lý Nhị Thành.
Không cần đoán cũng biết.
Đây chính là hậu quả của việc Lý Nhị Thành vi phạm hiệp ước sau khi đã ký kết.
Cảm nhận cơn đau đớn như thể xé nát thần hồn này, Lý Nhị Thành không ngừng rập đầu lạy về phía lầu các.
“A… Tiên nhân đại nhân… Là lỗi của ta… Ta sai rồi… Là ta không giữ lời… Mong ngài hãy nương tay…”
Nhưng cho dù Lý Nhị Thành có nói như thế nào thì xung quanh cũng không hề có bất kỳ âm thanh đáp lại.
Thế lửa Hồng Liên Nghiệp Hoả trên người Lý Nhị Thành cũng không hề có dấu hiệu suy giảm.