• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Kim Viên Chính có hành động, thần sắc trong mắt Toại Bình Thương chợt thay đổi: “Còn có một việc quên nói với Kim Châu Sứ.

Thời gian trước cô từng phái ba vị Đốc Sát Sứ đi vào Lâm Thiên thành, Tuyền Thủy quận để điều tra, nhưng cuối cùng đều một đi không trở lại. Ngươi là phụ trách quản lý Đông Châu, cũng là quận chủ tiền nhiệm của Tuyền thủy quận, có phải là ngươi nên giải thích với cô vài điều hay không?”

Tuy tâm thần Kim Viên Chính chấn động mạnh, nhưng ngoài mặt lại không hề có chút gợn sóng nào.

Nghe được mấy lời của Toại Bình Thương, đầu tiên là giả vờ sợ hãi, sau đó mới bày ra vẻ vô tội nói: “Bệ hạ oan uổng quá~ Đốc Sát Sứ mất liên hệ, thần cũng chỉ vừa mới biết được từ trong miệng bệ hạ.”

“Ồ, thì ra là vậy à?”

Có thể thấy tuy sắc mặt Toại Bình Thương trước sau như một, nhưng ngữ khí lại có chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Kim Viên Chính cũng đã xuất hiện nét thẩm vấn xét hỏi.

Trước đó, lúc hắn ta gặp mặt Phương Hùng Bá, Phương Hùng Bá ngoài việc lập ra huyết thệ thì còn hỏi hắn ta xem là ai đã đưa ra đề nghị này? Bởi vì Phương Hùng Bá cảm thấy Toại Bình Thương không giống loại người sẽ đưa ra quyết định như vậy.

Toại Bình Thương không do dự, nói thẳng người đưa ra đề nghị này chính là một vị Châu Sứ mới của Đông Châu.

Phương Hùng Bá cũng là một lão hồ ly, tất nhiên đã nhận ra đầu sỏ gây ra chuyện giữa triều đình cùng Phương gia gần đây chính là tên sứ thần Đông Châu mới nhậm chức không lâu này. Hắn ta vội vã lên tiếng nói với Toại Bình Thương là Kim Viên Chính này có vấn đề. Cho nên mới có một màn lúc này.

“Mà thôi, ngươi lui xuống đi, cô có chút mệt mỏi.”

Toại Bình Thương không cho Kim Viên Chính cơ hội mở miệng, tuỳ miệng nói.

“Vâng, vậy vi thần xin cáo lui trước.”

Kim Viên Chính âm thầm thở hắt ra một hơi dài, vội vàng khom người xin cáo lui.

Sau khi Kim Chình Viên rời đi được khoảng mười giây, Toại Bình Thương đột nhiên mở miệng nói: “Phó Đốc Sát, nhốt hắn ta vào trong lao ngục, thẩm vấn một phen, đến lúc đó sẽ biết thật hay giả.”

Trong bóng tối vang lên âm thanh thật gần: “Vâng”

...

Vừa đi ra khỏi vương cung chưa được mấy bước, Kim Viên Chính đột nhiên dừng lại.

Bởi vì cửa ra vào trước mặt hắn ta đã bị bốn gã Đốc Sát Sứ Động Linh Cảnh chặn lại.

“Các ngươi làm vậy là có ý gì?”

Kim Viên Chính cao giọng hỏi, đang muốn lấy Châu Sứ lệnh bên hông, dọa lui bốn người trước mắt thì phía sau lại vang lên một âm thanh to rõ: “Kim Châu Sứ, mời ngài ngoan ngoãn tới Đốc Sát Bộ của chúng ta một chuyến.”

Kim Viên Chính xoay người, một bóng dáng cao lớn tiến vào trong tầm mắt hắn ta.

“Phó Đốc Sát Sứ của Đốc Sát Bộ, Lưu Quan.”

Chân mày Kim Viên Chính cau lại.

Lưu Quan chính là Phó Đốc Sát Sứ phụ trách liên hệ quản lý các Đốc Sát Sứ, quyền lực so với mình thì chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.

“Chẳng lẽ đã bị nghi ngờ...” Kim Viên Chính nói thầm trong lòng một câu.

Âm thanh của Lưu Quan rất nặng: “Kim Châu Sứ, chắc là ngài không muốn đích thân ta mời đâu nhỉ.”

Nghe xong, Kim Viên Chính đột nhiên nhếch miệng cười: “Bị nghi ngờ phát hiện thì thế nào, dù sao ta cũng đạt được mục đích rồi, không biết bệ hạ thân ái của chúng ta còn có thể sống sót hay không.”

Lời nói của Kim Viên Chính khiến người ta phải kinh hoàng!

Cùng lúc đó.

Bên phía vương cung.

Rầm!

Một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc chấn động.

“Cái gì vậy?”

Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Quan đã thay đổi, không ngờ là mình mới rời đi không lâu, bệ hạ đã bị ám sát!

“Bốn người các ngươi bắt tên nghịch tặc to gan này về Bộ trước, ta đi ứng cứu bệ hạ!”

Lưu Quan vừa định rời đi, ba cây phi đao từ trong hư không đã nhắm thẳng vào hắn ta.

“Là ai!”

Tu vi Động Linh cửu trọng trên người Lưu Quan bùng nổ, sóng linh khí bắn ra ngoài trực tiếp đánh ba cây phi đao này rơi xuống mặt đất.

“Ca ca đừng vội đi nha? Không bằng tới chơi đùa cùng tiểu nữ tử ta nha?” Thiên Diện Hồ đột nhiên đi ra.

“Một ả Động Linh ngũ trọng mà cũng muốn chặn ta lại à?”

Lưu Quan cảm nhận được tu vi đối phương, giễu cợt nói.

Nhưng hắn ta chưa dứt lời được bao lâu.

“Vậy lại thêm năm người nữa thì sao?”

Một giọng nói đầy châm chọc bắt đầu ngân nga vọng lại.

Biểu cảm trên mặt Lưu Quan hoàn toàn thay đổi, bởi xung quanh hắn ta, lục đục xuất hiện năm bóng người.

Điều kinh khủng nhất chính là trong năm người, tu vi thấp nhất cũng là Động Linh ngũ trọng!

“Các ngươi là người của Huyết Sát Các? Thật to gan, chỉ là sâu bọ nhỏ bé dưới mặt đất mà dám hành thích hoàng đế!”

Lưu Quan bỗng nhiên chú ý tới Sát Thủ Lệnh treo bên hông những người này, nhất thời tức giận gầm lên.

“Hành thích vua? Huyết Sát Các chúng ta giúp các ngươi gϊếŧ một tên đại hôn quân, không phải là các ngươi nên cảm tạ chúng ta à?”

Một thanh niên tóc vàng có vẻ cà lơ phất phơ nhe răng toét miệng nói.

“Nhiều lời vô ích, đừng lãng phí thời gian, ra tay đi!” Một giọng nói rét lạnh đến tột cùng vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK