Hắn ta nhìn về phía hắc y nhân: “Nếu không lấy lực lượng của triều đình, khiến cho những người như chúng ta đau đớn đến mức sống không bằng chết là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hắc y nhân nghĩ đến một vài thủ đoạn bị cấm kỵ của triều đình, cho dù đã trở thành tử sĩ nhưng hắn ta cũng không nhịn được sợ run.
“Vậy chủ thượng, đối phương có thể gϊếŧ chết Đốc Sát Sứ, sức mạnh như vậy đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của chúng ta, chúng ta làm sao...”
Kim Viên Chính ngắt lời nói: “Nếu chỉ một Tuyền Thủy quận làm không được, vậy cộng thêm cao thủ Động Linh của mấy quận xung quanh Tuyền Thủy quận thì sẽ thế nào?”
Hắc y nhân hỏi: “Chủ thượng muốn dùng ưu thế về số lượng để đánh tan đối phương ư?”
“Ừm.” Kim Viên Chính vừa gật đầu vừa nhìn về phía hắc y nhân: “Liên quan đến vị trí ẩn náu của Huyết Sát Các, các ngươi có phát hiện được gì không?”
“Bẩm chủ thượng, theo phán đoán của chúng thuộc hạ, vị trí rất có khả năng là ở một trong những dãy núi thuộc Lâm Thiên thành hoặc là mấy tòa thành gần đó. Chỉ cần ba ngày, chúng thuộc hạ có thể tra được vị trí của mục tiêu.”
“Được, vậy bổn quận chủ sẽ cho các ngươi thời gian ba ngày. Nếu sau ba ngày còn chưa tra ra được, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
“Vâng.”
“Thời gian cấp bách, tìm một nơi tương đối kín đáo chôn thi thể này, sau đó đi làm việc đi.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn hắc y nhân mang thi thể đi, Kim Viên Chính chậm rãi ngồi lại lên ghế cao, toàn thân thở hắt ra một hơi dài: “Haizz.”
Bên ngoài, vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Tuy lúc này tâm tình Kim Viên Chính không tốt, nhưng vẫn nói: “Vào đi.”
Một gã quản gia của Tuyền Thủy phủ vội vội vàng vàng đi vào.
“Lão nô bái kiến quận trưởng đại nhân.” Quản gia hướng về phía Kim Viên Chính quỳ xuống.
Kim Viên Chính nhìn thấy ánh mắt đối phương toát ra một chút hoảng hốt thì hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hồi bẩm quận trưởng đại nhân, mới vừa rồi Phương thiếu gia đã đến đây muốn gặp ngài, nhưng vì ngài đã dặn dò trong vòng một khắc đồng hồ ai đến cũng không gặp cho nên lão nô đành mời phương thiếu gia ở bên ngoài chờ...”
Quản gia chưa nói xong, cả người đã ngã văng ra ngoài, nặng nề va vào một cây cột trụ. Khóe miệng quản gia chảy ra máu tươi, hai mắt mờ đục tràn đầy sợ hãi.
May mà quản gia là một gã tu luyện giả Uẩn Linh sơ kỳ, nếu không một đòn vừa rồi của Kim Viên Chính cũng đủ khiến người bình thường lập tức mất mạng.
“Quận, quận trưởng đại nhân...”
Đương nhiên lúc này Kim Viên Chính sẽ không cho lão ta sắc mặt tốt, mặt mũi tràn đầy lửa giận: “Còn không mau đi mời Phương thiếu vào đây!”
“Khụ khụ... vâng.” Quản gia từ từ đứng dậy, sau đó rời đi.
“Hừ, đúng là một cái thùng cơm!”
Đưa mắt nhìn đối phương đi ra ngoài, Kim Viên Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
Phương thiếu, tên gọi là Phương Thiên Minh.
Chính là học tử nội môn của Tuyền Thủy học phủ.
Người thường e rằng không ngờ được, đường đường một vị quận trưởng tại sao lại đối tôn kính với một gã học tử học phủ như vậy.
Nhưng Kim Viên Chính lại biết lai lịch khủng bố của Phương Thiên Minh.
Toại Nguyên Vương Triều, ngoại trừ vương thất thì còn có hai đại thế gia, chính là Phương gia cùng Liễu gia.
Mà Phương Thiên Minh kia chính là cốt nhục thân sinh của gia chủ Phương gia đương nhiệm.
Chỉ một câu dòng chính Phương gia, đã có thể làm cho địa vị của Phương Thiên Minh gần bằng một số trọng thần trong triều đình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Kim Viên Chính đã từ trên ghế cao đi xuống, vẻ mặt nịnh nọt nhìn ra phía ngoài cửa.
Rất nhanh, một vị khí mạo phi phàm, trên người mặc pháp bảo Linh Y có giá trị không nhỏ từ từ đi đến.
Thanh niên này chính là Phương Thiên Minh.
Không đợi đối phương mở miệng, Kim Viên Chính đã cười ha ha, đi tới nghênh đón: “Bái kiến Phương thiếu gia.”
Phương Thiên Minh cười nói: “Nghe nô tài kia của ngươi nói, ngươi vừa có chuyện quan trọng cần giải quyết cho nên không cho bất kỳ kẻ nào vào trong...”
Kim Viên Chính cười hì hì: “Đâu có, đâu có, ta nào có nói những lời như vậy, tất cả đều là lời nói một phía của nô tài kia. Nếu chuyện vừa rồi chọc Phương thiếu không vui, ta cam đoan, bắt đầu từ ngày mai Phương thiếu sẽ "vĩnh viễn" không nhìn thấy lão ta nữa.”
“Coi như ngươi biết làm việc, bên phía cha ta, ngược lại ta cũng có thể nói tốt cho ngươi vài câu.”
Kim Viên Chính nghe vậy thì hết sức vui mừng, chắp tay: “Vậy đa tạ Phương thiếu...”
“Đúng rồi Phương thiếu, ta còn có một việc muốn xin nhờ ngài.”
“Nói đi.”
“Mấy ngày trước đây...”
Qua thêm vài phút đồng hồ, Phương thiếu không dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa mà lại cau mày: “Đốc Sát Sứ cũng bị Huyết Sát Các kia gϊếŧ… Được rồi, nể tình mấy năm nay của ngươi, chuyện mà ngươi nói bổn thiếu đồng ý rồi.”
“Đa tạ Phương thiếu.” Trong lòng Kim Viên Chính rất vui mừng.
Có Phương gia trợ giúp thì việc tiêu diệt Huyết Sát Các chỉ là chuyện trong mấy ngày mà thôi!
Huyết Sát Các bị diệt, đến lúc đó chính là ngày thăng quan của mình.