“Bẩm đại nhân, hai vị cung phụng của Kỷ Hành Thành đã mất mạng dưới sự vây quét của chúng ta.”
“Rất tốt, bây giờ các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ mà các chủ đại nhân đã giao cho chúng ta đi.” Thiên Diện Hồ mỉm cười.
“Vâng!”
Bốn người trăm miệng một lời, thân hình biến mất trong phủ thành chủ.
...
Cùng lúc đó.
Ba tòa thành khác.
Vô Ưu Thành.
Một vị nam tử âm nhu, toàn thân quấn đầy quỷ khí, quanh người có bảy tám cỗ thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm nằm la liệt.
Nam tử âm nhu quay về hướng bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: “Các ngươi đi làm việc mà các chủ đại nhân giao phó đi.”
...
Liệt Quang Thành.
Một gã lão đầu gầy đét cầm ba toong trong tay, chậm rãi từ trong phủ thành chủ đi ra.
Lão đầu gầy đét nói: “Đi thôi.”
Bốn bóng đen phía sau lão tản ra bốn phía.
...
Thái Bình thành, phủ thành chủ.
Nam nhân cường tráng để trần thân trên, tay phải xách theo một người nửa chết nửa sống mặc phục sức thành chủ nhưng cả người lại lộ ra tà khí như lão giả sáu mươi.
Nam nhân cường tráng nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Ta còn tưởng thành chủ Thái Bình thành ngươi tu luyện tà công, ăn thịt nhiều hài đồng như vậy thì rất lợi hại chứ, hoá ra vẫn chỉ là một con gà luộc!”
Tay phải nam nhân vung lên, một quyền đã đánh cho đầu của vị thành chủ Thái Bình thành này nát bét!
“Thực sự quá yếu, căn bản là không đã nghiện mà.”
Nam nhân cường tráng tùy tiện vứt thi thể xuống chỗ nào đấy, chép chép miệng.
Ánh mắt hắn ta chuyển hướng, đặt lên người kiếm khách trung niên miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, bên hông đeo kiếm gỗ, hai mắt nhắm nghiền ngồi phía trên một cây cột trụ.
“Nếu không hai chúng ta đến đánh một trận đi?”
“Muốn đánh? Có thể, làm xong xuôi mọi chuyện ta sẽ vui lòng theo hầu. Bây giờ đang trong thời gian làm nhiệm vụ, đừng quên lời dặn dò của các chủ.” Kiếm khách trung niên mở to đôi mắt vốn đang lim dim, nói.
“Được, đây là tự ngươi nói đó.”
Thoáng qua rồi biến mất, lại một ngày trôi qua.
Dạ Mệnh vốn đang ngồi xếp bằng ở tầng trên cùng lầu các lại chậm rãi đứng dậy.
Nguyên nhân hắn đứng dậy không phải vì chuyện gì khác, mà là vì trong đầu hắn chợt xuất hiện âm thanh gợi ý của hệ thống.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính. Khen thưởng: sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 1 người, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 10 người.]
Dạ Mệnh nghe thấy chuỗi âm thanh này thì biết việc mình giao xuống đã hoàn thành.
“Vừa đúng lúc, ra ngoài xem tình huống thế nào.”
Dạ Mệnh lập tức rời khỏi lầu các, đi ra bên ngoài đường phố.
Đi ra ngoài không bao lâu, Dạ Mệnh đã thấy rất nhiều người đang trò chuyện với nhau trên đường.
“Ngươi nghe gì chưa? Mấy ngày trước Lâm thành chủ được quan binh phát hiện đã chết trong phủ thành chủ, chậc chậc, có người nói thảm trạng lúc đó là bị chém bay đầu!”
“Tin tức của ngươi lạc hậu quá rồi, tin tức này hôm qua ta đã biết rồi. Hôm nay ta còn biết, mấy thành gần Lâm Thiên thành chúng ta như Kỷ Hành, Liệt Quang, Thái Bình, Vô Ưu. Bốn vị thành chủ của bốn tòa đại thành này cũng bị gϊếŧ sau Lâm thành chủ không lâu!”
“Híz-khà-zzz! Thật hay giả đó, tuy tên súc sinh Lâm Thiên Phong này đã làm những chuyện khiến người người oán trách, chết cũng là đáng đời. Nhưng gϊếŧ người đứng đầu một thành, một khi bị phát lệnh truy nã thì có chạy khắp toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều cũng không có chỗ dừng chân đâu.”
“Ha ha quên mất, theo như người kia nói, hung thủ gϊếŧ năm vị thành chủ này hình như đều đến từ cùng một thế lực!”
“Khủng bố vậy à? Là thế lực nào mà to gan như vậy? Dám khiêu khích Toại Nguyên Vương Triều?”
“Ta cũng không rõ lắm, nghe người ta nói, những kẻ ra tay hình như đều tới từ tổ chức sát thủ tên là Huyết Sát Các!”
...
Dạ Mệnh đi khoảng chừng mấy trăm mét.
Trên đường nghe được tin tức không phải có quan hệ đến Huyết Sát Các thì chính là thành chủ của bốn tòa thành lân cận qua đời.
Độ cong trên khóe miệng hắn càng ngày càng lớn, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn.
Sau khi Dạ Mệnh đi dạo gần nửa thành Lâm Thiên, hắn phát hiện việc Lâm Thiên Phong tử vong không chỉ không mang đến bầu không khí sợ hãi, ngược lại còn làm cho tâm trạng vui sướng của dân chúng trong thành tăng vọt lên.
Có thể thấy cả nhà Lâm Thiên Phong khi còn sống đã khiến người ta chán ghét đến mức nào.
Dạ Mệnh quay trở về lầu các.
Hắn thấy bên chỗ bàn chưởng quầy, trước mặt Toán Loạn Thiên có một người đang đứng nơm nớp lo sợ.
“Ồ, mối làm ăn đến rồi à?” Ánh mắt Dạ Mệnh sáng lên.
Toán Loạn Thiên vừa nhìn thấy Dạ Mệnh, đang muốn đứng lên, lại bị ánh mắt Dạ Mệnh ngăn lại.
Dạ Mệnh khoát tay, ý bảo trước mặt người ngoài không cần phải như vậy, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Toán Loạn Thiên thở ra một hơi, tiếp tục nhìn người đang đứng trước mặt, lắng nghe một ít tin tức người dân Lâm Thiên thành này mang đến.
Mà người dân thường này từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra sự tồn tại của Dạ Mệnh.