• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phúc Thịnh Vượng không trả lời mà run rẩy đưa tay lên chỉ về một hướng: “Thiếu, thiếu gia…”

Sau đó cánh tay buông thõng xuống.

“Đáng hận, đám Huyết Sát Các đáng chết!” Lưu công cảm nhận được Phúc Thịnh Vượng đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa thì đau thương gầm lên.

Sau đó mọi người nhìn thấy một bóng người cao ráo xuất hiện trên mái nhà. Dưới ánh trăng bóng người kia hiện lên càng rõ, là một người đàn ông cao lớn, cởi trần nửa trên, trên ngực và hai cánh tay dính đầy máu.

Nhưng điều làm người ta chú ý không phải điều này mà là trên tay người kia là một thanh niên mặc áo bào trắng giờ đã bị máu nhuộm đỏ, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Không đoán cũng biết thanh niên kia chính là Phương Thiên Minh dòng chính Phương gia, người cách đây vài canh giờ còn ba hoa khoác lác. Sau đó trơ mắt đứng nhìn cả quá trình người đàn ông cao lớn kia đánh thị vệ của mình - cũng chính là Phúc bá - đến tàn phế rồi sau đó phế bỏ tứ chi.

Thiên tài Phương gia sợ đến són cả ra quần, chỉ biết đần người ra ngồi ở đó không biết làm gì cả.

Nhìn thấy Phúc Bá nhìn mình hét lên: ‘Chạy mau chạy mau!’ thì hắn ta mới nhớ ra rõ ràng trên người mình còn có rất nhiều pháp bảo giữ mạng Phương gia cho, rõ ràng lúc nãy có thể tranh thủ chút thời gian cho Phúc bá nhưng hắn ta lại hoảng sợ đến choáng váng đầu óc, đến nhúc nhích cũng không dám, chỉ biết đứng nhìn!

Lưu công thấy vậy lại gào lên: “Tên khốn kia, mau buông thiếu gia ra!”

Không biết là do đã tỉnh táo lại hay là vì nhìn thấy được cứu tinh, Phương Thiên Minh nhìn về phía Lưu công hét to: “Lưu bá mau cứu ta, mau cứu ta…”

“Thiếu gia đừng sợ, lão nô lập tức…” Lưu công vừa định chạy tới chỗ người đàn ông cao lớn thì sau lưng đột nhiên đau đớn dữ dội, khiến ông ta không thể không quay đầu lại.

Thiên Diện Hồ đang đứng phía sau, trên tay cầm đoản đao dính đầy máu, còn máu của ai thì không nói cũng đoán được.

“Ngươi!” Lưu công vừa định vận linh lực thì phát hiện linh lực trong tứ chi giống như bị chặn lại vậy, chỉ có thể điều động một chút.

Lưu công giật mình, cắn răng nói: “Trên đao… Có độc!”

Lúc này bốn phía đều là địch, Kim Viên Chính cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắc Bạch Song Sát một chết một trúng độc, đến cả ba tông sư Động Linh Cảnh cũng đã ngã xuống. Bây giờ cho dù ông ta có cánh cũng khó mà chạy được.

Phương Thiên Minh đương nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh bây giờ, vội vàng quay sang Động Linh Cảnh duy nhất còn lại là Kim Viên Chính, không hề còn dáng vẻ cao quý ngày xưa nữa, hắn ta điên cuồng gào thét: “Kim quận trưởng, chỉ cần hôm nay ngươi có thể cứu ta thì sau này ta lên làm gia chủ Phương gia thì ngươi sẽ là khách quý của Phương gia, vinh hoa phú quý hưởng không hết!”

Nhưng Kim Viên Chính vẫn thờ ơ, hắn ta không ngốc mà vì những hứa hẹn kia liều mạng cứu người, không nói có thể cứu hay không, cho dù cứu được thì chờ đợi mình phía trước chưa hẳn là vinh hoa phú quý mà con đường chết!

Đường đường là con trai gia chủ dòng chính Phương gia mà bây giờ lại có dáng vẻ như bây giờ, nếu đồn ra ngoài chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Hắn ta đã nhìn thấy tất cả chắc chắn sẽ không có đường sống.

Bây giờ trong lòng hắn ta có thể nói là rất thấp thỏm, biết vậy lúc nãy nên chạy cho rồi, cho dù bị Toại Nguyên vương triều truy nã thì vẫn có thể trốn sang vương triều khác. Với tu vi Động Linh Cảnh của mình thì lấy được một chức quan nhỏ vẫn không thành vấn đề.

Phương Thiên Minh thấy Kim Viên Chính vẫn không động đậy thì hoảng sở nói: “Kim quận trưởng, cha ta chính là gia chủ Phương gia, chỉ cần ngươi cứu…”

Không đợi hắn ta nói xong một quyền đã nện vào bụng.

Oẹ!

Phương Thiên Minh ói ra mật xanh, người đánh đúng là người đàn ông cường tráng cởi trần kia.

Ngũ Thiên Cương khó chịu nói: “Thằng phế vật này, nếu còn lải nhải nữa thì đấm tiếp theo sẽ đáp vào đầu ngươi đấy!”

Phương Thiên Minh nơm nớp lo sợ không dám hé răng nửa chữ.

“Kim quận trưởng cần chi lo âu như thế?” Bên cạnh Kim Viên Chính đột nhiên xuất hiện một người đàn ông yểu điệu.

Kim Viên Chính run lên, gằn giọng hỏi: “Chẳng lẽ các hạ cũng là…”

Người đàn ông yểu điệu trả lời bằng giọng điệu rầu rĩ: “Đúng vậy, sát thủ nhất đẳng Huyết Sát Các, Âm Luyện.”

“Ý của các hạ là….”

“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi gϊếŧ chết con cháu của Phương gia kia thì ngươi không chỉ được sống, đến lúc đó còn có được sự giúp đỡ từ Huyết Sát Các của ta, ngày một thăng tiến, lên như diều gặp gió!”

“Gϊếŧ, gϊếŧ chết hắn ta ư?”

Sắc mặt của Kim Viên Chính lập tức trắng bệch.

“Đúng vậy, chỉ cần gϊếŧ chết hắn ta.”

‘Ực ực.’ Kim Viên Chính nuốt một ngụm nước bọt, nói bằng giọng điệu lo lắng: “Gϊếŧ chết hắn ta, làm sao ta có thể khẳng định các ngươi sẽ tha mạng cho ta, nếu muốn gϊếŧ, không phải ngươi tự ra tay là được rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK